Nghỉ vài ngày xong thì Nhạc Yên Nhi muốn làm việc tiếp.
Dạ Đình Sâm ở nhà cũng không có gì làm nên cùng đi với cô. Xin hã𝒚 đọc 𝘵ru𝒚ện 𝘵ại ﹎ 𝖳RÙ𝗠𝖳R𝐔YỆ 𝖭.vn ﹎
Lần này là chụp ảnh bìa cho một tạp chí thời trang trong studio. Lúc trước đã có hợp tác với nhau rồi nên lần này cũng dễ làm việc, cả hai nhanh chóng đến studio, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng.
Người mẫu lần này là một ngôi sao xấu tính có tiếng trong nghề, dường như cô ta có quan hệ khá thân với nhà họ Bạch, bên tạp chí này cũng bị cô ta giở thói đuổi vài nhiếp ảnh gia, hết cách nên đành phải nhờ cô.
Cô ta tên Tả Tư Tư, là một người đẹp khá gợi cảm, đã trang điểm xong xuôi. Lần này cô ta trang điểm khá gợi cảm già dặn, vì phải chụp ảnh cho tạp chí nam nên không dùng phong cách trẻ trung cao quý của năm ngoái nữa mà chuyển sang phong cách hoang dại hơn.
Mô tô, áo da đen bó sát, súng giả...
Mấy món đạo cụ kia đều đầy phong cách hoang dại.
Nhạc Yên Nhi đã chuẩn bị má ảnh sẵn sàng, đạo cụ, bối cảnh cũng xong xuôi hết cả, nào ngờ Tả Tư Tư vẫn còn ở lì trong phòng nghỉ chưa chịu ra.
Bởi vì cô ta cũng có địa vị nên phía tạp chí đã sắp xếp cho cô ta một phòng nghỉ riêng.
- Thật ngại quá, cô Sở, có thể phải khiến cô chờ thêm chốc nữa, để tôi đi giục.
Nhân viên bên tạp chí nói với cô.
- Không sao đâu, dù sao thì tôi cũng lấy thù lao theo giờ mà, là bên tạp chí của các anh tốn tiền mới đúng.
Nhạc Yên Nhi cười hì hì, không hề tức giận.
Cô ngồi trên ghế, bắt đầu chỉnh máy ảnh của mình. Dạ Đình Sâm đứng kế bên rót cho cô một cốc nước ấm, cả hai không hề nói chuyện với nhau, nhưng xunh quanh lại tràn ngập bầu không khí hài hòa.
Chuyện LN đổi tổng giảm đốc đã khiến nước Anh xôn xao cả lên, dù sao thì công ty mẹ của người ta cũng là ở đó, nhưng trong thành phố A này thì chẳng có phong thanh gì mấy, nên cả hai cũng vẫn như cũ, nhiều người còn không biết họ là ai, nhờ thế mà tránh được rất nhiều phiền phức.
Nhưng dung mạo của Dạ Đình Sâm vẫn còn ở đó, chỉ cần là người có thẩm mỹ bình thường thì đều bị hắn hấp dẫn cả.
Nhiều cô nhân viên trẻ tuổi cố rướn cổ nhìn qua, muốn nhìn gương mặt đẹp trai của Dạ Đình Sâm cho thật rõ.
- Vợ à, uống nước đi em.
Dạ Đình Sâm mở miệng nói.
Lời vừa thốt ra thì Nhạc Yên Nhi lập tức nghe rõ tiếng thở dài của những cô nàng kia.
- Ôi chao, kết hôn mất rồi! Tiếc thế.
- Cô không thấy nhẫn cưới trên tay người ta kia à? Nhìn vào là biết đã kết hôn rồi, nhưng... đúng là đẹp trai thật đấy, tôi cứ cảm giác như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải!
- Gặp ngôi sao à? Không được, phải chụp một bức ảnh đăng lên mạng, bảo rằng hôm nay tình cờ gặp được một anh chàng siêu đẹp trai mới được!
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì không khỏi mím môi cười. Khi nãy là Dạ Đình Sâm cố ý nói thế, không cần cô ra tay thì hắn đã tự giác dẹp gọn hết mấy phiền toài rồi.
- Cưng ạ, hình như mình còn chưa đăng ký kết hôn mà, em chưa phải vợ của anh đâu.
- Chuyện sớm hay muộn thôi, giờ đang là cuối tuần, thứ hai anh với em đi đăng ký kết hôn, lần này anh sẽ không để cho em chạy mất nữa đâu.
Hắn nhướng mày đầy tao nhã, thản nhiên đáp lời.
Cô chỉ im lặng mỉm cười.
Lần này chờ khá lâu, bởi vì cô nàng Tả Tư Tư kia khóa trái phòng nghỉ không chịu ra, không biết rốt cuộc là thế nào nữa.
Chừng hơn một giờ sau thì cửa phòng nghỉ mới mở ra, có một nam một nữ bước ra khỏi đó.
Người nam kia không phải chuyên gia trang điểm mà là Tề Tấn Vân, anh ta đi ở phía trước, Tả Tư Tư thì theo sát đằng sau, má đỏ hây hây, vừa thở dồn vừa kéo vạt áo.
Trên mặt cả hai lấm tấm mồ hôi, trong mắt còn ánh lên vẻ thỏa mãn, người thông minh sẽ lập tức hiểu ngay.
Tả Tư Tư phải trang điểm lại lần nữa, tốn thêm không ít thời gian, lúc cô ta đi ra chỗ chụp ảnh thì đã qua hơn nửa giờ nữa.
Các nhân viên đánh tiếng chuẩn bị bắt đầu.
Nhạc Yên Nhi lập tức đi đến chỗ máy ảnh, bắt đầu chỉnh máy.
Tả Tư Tư thì đi đến trước mắt cô, giang hai tay như một vị đế vương thời cổ đại, để mặc người khác kéo khóa áo giúp cô ta.
- Cô chính là Sở Yên, nhiếp ảnh gia Night tiếng tăm lẫy lừng đấy à?
- Đúng vậy.
- Nom cũng thường thôi mà, mặt lại còn có vết sẹo xấu xí như thế, Tề Tấn Vân thích cô ở điểm nào cơ chứ?
Cô ta cất tiếng châm chọc.
Tề Tấn Vân đứng gần đó nghe thấy thì mặt mày nóng ran, bây giờ anh ta mới hiểu tại sao Tả Tư Tư cứ một hai bắt anh ta tới đây, hóa ra là vì Nhạc Yên Nhi cũng có mặt ở nơi này.
Một người là bạn gái mới, một bên là người anh ta từng theo đuổi, bây giờ đụng mặt thế này đúng là khó xử vô cùng.
Anh ta nghe Tả Tư Tư nói chuyện chua ngoa như thế, đang định bước lên nói đỡ cho Nhạc Yên Nhi vài câu, nào ngờ Nhạc Yên Nhi đã khoan thai đáp lại:
- Hình như mắt nhìn của anh ta trước giờ không được tốt lắm nên mới thích tôi.
Lời này vừa ra thì sắc mặt Tả Tư Tư lập tức sa sầm.
Cô ta nói thế là sao đây, ám chỉ rằng mình cũng xấu nên Tề Tấn Vân mới thích à?
- Cô nói thế là có ý gì hả?
- Cô nghĩ nó có ý gì thì chính là ý đó, nếu như không hiểu thì thôi. Cô Tả đã chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu chụp thôi.
- Không chụp nữa! Bây giờ tâm trạng cảu tôi không tốt, không thèm chụp!
Tả Tư Tư đột nhiên xị mặt, khoanh tay ôm ngực ngồi phịch xuống chiếc ghế ở gần đó, lớn tiếng bảo không thèm chụp ảnh.
Nhân viên tạp chí lập tức bước đến dỗ cô ta, nói rằng bản thảo sắp sửa trình lên mà ảnh bìa còn chưa chụp thì sao mà được.
Tả Tư Tư nghe thế thì nhếch môi cười khẩy:
- Bảo nhiếp ảnh gia kia đến rót trà xin lỗi tôi thì tôi sẽ chụp.
- Vậy...
Nhân viên lập tức thấy khó xử, những nhiếp ảnh gia mà họ mời đến trước đó đều bị cô nàng Tả Tư Tư này mắng đuổi đi, nếu không phải chê người ta không có tiếng tăm thì lại ghét bỏ ảnh chụp ra xấu, nên họ mới phải bỏ nhiều tiền hơn mời Nhạc Yên Nhi đến, mong có thể chụp một lần là qua.
Nhạc Yên Nhi căn bản không phải người của tạp chí, phải nhờ quan hệ riêng mới mời được, mời cô ấy đến còn là do nể mặt nhau, sao có thể khiến cô ấy chịu ấm ức được?
Hơn nữa Nhạc Yên Nhi cũng có làm gì đắc tội với cô ta đâu, tự cô ta ghen tuông vớ vẩn nên nói bậy thôi.
- Tả Tư Tư, cô Sở không phải người trong công ty, chúng tôi không có quyền làm như thế.
- Tôi mặc kệ, hôm nay tôi muốn cô ta phải xin lỗi, bằng không tôi sẽ không chụp!
Tả Tư Tư cả giận đáp lại.
- Nhưng như thế...
Nhạc Yên Nhi hiểu được nỗi khó xử của nhân viên nọ, nên đánh tiếng:
- Xem ra hôm nay tôi không chụp được rồi, tôi giới thiệu cho anh một nhiếp ảnh gia đáng tin, kỹ thuật chụp với sửa ảnh không thua gì tôi, gọi cô ấy đến thử xem sao, tôi ở đây mắc công khiến mọi người khó xử.
- Cô Sở... Thế thì ngại lắm, hơn nữa cũng không phải...
Nhân viên nọ nói với vẻ ngượng ngùng, ánh mắt liếc nhìn Tả Tư Tư, ý bảo chuyện này là do Tả Tư Tư làm bậy chứ không phải lỗi của cô.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười nhún vai tỏ vẻ không sao hết.
- Tôi sẽ thanh toán thù lao cho cô, để cô đi không một chuyến thế này thật ngại quá.
- Không sao mà, coi như tôi lời ấy chứ.
Cô lấy điện thoại ra định gọi cho một nhiếp ảnh gia khác, nào ngờ Tả Tư Tư chợt nói tiếp:
- Tôi không cần nhiếp ảnh gia khác, tôi muốn cô ta chụp cho tôi! Nếu hôm nay cô ta mà không xin lỗi thì tôi sẽ không chụp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...