Nhạc Yên Nhi nghi ngờ ngước mắt lên, lập tức cô đối diện với một đôi mắt rất tối, đen kịt và sâu thẳm như màn đêm.
Đừng...
Hình như cô trêu chọc hắn rồi!
Cô khe khẽ bỏ tay ra, giả vờ như không biết gì cả, thế nhưng đã muộn.
Dạ Đình Sâm đè cô xuống dưới, đồng thời đè lên bộ đồ cưới đẹp đẽ kia khiến cô đau lòng.
- Đồ cưới của em! Anh đè lên kìa!
- Sớm muộn cũng có một ngày xé quần áo em lúc động phòng hoa chúc, bây giờ chỉ làm nhàu thôi, mai để người ta ủi là được.
- Nhưng mà...
- Anh không chờ được nữa, anh muốn động phòng với em.
Hắn hôn cô, câu nói kia vang lên, khàn và trầm, nó cứ quanh quẩn bên tai cô.
Cô không uống rượu nhưng lại thấy mình choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Cô trơ mắt nhìn hắn cởi quần áo mình, quên cả giãy giụa.
Bộ đồ cưới lành lạnh của hắn chạm vào cơ thể nóng bỏng của cô.
Run rẩy.
Tiếng thở dốc tràn ngập căn phòng.
Người đàn ông trên người cô đang dùng một tay cởi khuy áo rồi ném bộ đồ quý giá sang một bên. Từng lớp từng lớp một, cho tới khi thân thể hoàn mỹ kia lộ ra.
Thân thể họ đặt trên bộ đồ rực rỡ kia.
Quấn quýt.
Một đêm kiều diễm.
Chẳng mấy chốc đã là ba ngày sau, tới hôn lễ của bọn họ.
Trong lễ đường mà cặp vợ chồng già từng tổ chức lễ cưới không có nhiều người, chỗ ngồi không kín nhưng mỗi người ở đây đều là người thân nhất.
Không có người ngoài, Nhạc Yên Nhi cũng thoải mái hơn.
Nhưng cô vẫn hồi hộp khủng khiếp.
Cặp vợ chồng già biết chuyện của họ nên tới chúc mừng, còn tốt bụng tới giúp đỡ.
Bà lão chải đầu cho cô, đồng thời cũng tặng cô lời chúc phúc của mình.
Đây là hôn lễ của cô, hôn lễ với Dạ Đình Sâm.
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Lúc chải đầu, bà lão cười híp mắt:
- Một chải đến cuối, hai chải cô nương cử án tề mi, ba chải cháu con đầy nhà, bốn chải được giúp đỡ, ra đường gặp quý nhân, năm chải ngũ tử đăng khoa, ngũ ngân măng trăm dạng đủ, sáu chải người thân bạn bè tới, hương khuê nhìn gương tô son đỏ, bảy chải thất tỷ hạ phàm xứng Đổng Vĩnh, cầu ô thước đỡ, tám chải bát tiên chúc thọ, chín chải cửu tử liên hoàn mọi điều có, mười chải vợ chồng đến bạc đầu.
Mười chải vợ chồng đến bạc đầu.
Đây hẳn là lời chúc phúc tốt đẹp nhất Nhạc Yên Nhi từng nghe.
Cô đã trang điểm xong, thay bộ đồ cưới, ngồi trước gương trang điểm, hồi hộp lo lắng.
- Vị Ương, chị... chị hồi hộp quá.
Cô nắm chặt ngón tay. Dù hai người đã đăng ký kết hôn một lần, con cũng lớn nhưng đây là lần đầu cô cử hành hôn lễ.
Từ sáng cô đã không thấy hắn, nhất định phải chờ tới giờ lành, nhà trai tới.
Không gặp được người khiến mình an tâm, cả buổi sáng cô cứ như mất hồn.
Dạ Vị Ương cười, cô mặc đồ phù dâu truyền thống, trông rất đẹp.
Hôm nay Dư San San cũng tới làm phù dâu, lúc này, cô đang đưa Vãn Vãn đi chọn đồ.
- Chị lo cái gì? Chị với anh em kết hôn lâu thế rồi thì chuyện cử hành hôn lễ là tất nhiên.
- Không phải, bây giờ trong đầu chị toàn kịch bản phim. Trần Lạc cũng tới à? Có phải anh ấy đến cướp chú rể không? Hoặc chú rể không đến, bỏ mặc chị ở đây.
Dạ Vị Ương tỏ vẻ khinh bỉ.
- Nói như chị sẽ làm anh em đau lòng đấy! Yên tâm, không ai cướp chú rể, anh ấy sẽ đến đúng giờ, chị đừng nghĩ lung tung nữa.
- Thật chứ?
Đúng lúc này, Dư San San tới.
- Hoa đồng đâu?
- Đang thay quần áo, hẳn là sắp xong rồi. Vãn Vãn bảo tự nó lo được, nhờ mình qua xem bên này. Cô dâu hôm nay mặc đẹp lắm, nhất định sẽ làm chồng cô sướng chết!
Dư San San véo véo mặt cô, cười hì hì.
- Tớ sợ thật đấy, tớ chưa tổ chức hôn lễ, lần đầu được làm cô dâu... Tớ...
- Lúc đăng ký sao không sợ?
- Thì mơ hồ đã xong rồi, có chín tệ thôi, chụp tấm ảnh là xong. Lúc ấy anh em còn không cười cơ, nhân viên người ta cứ hỏi có phải hai người không tự nguyện, hỏi có phải chị ép cưới không, còn nói dưa hái xanh không ngọt. Đăng ký thì đăng ký nhưng kết hôn thì đông người như vậy...
Nhạc Yên Nhi nói không rõ lời, cô khủng hoảng trước hôn nhân, lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.
Dư San San vội an ủi, cô đè vai bạn xuống:
- Yên tâm, dù gặp tình huống gì thì người đàn ông cạnh cậu cũng không thay đổi, sẽ luôn đứng trước mặt cậu, chia sẻ với cậu. Cậu chỉ cần làm cô dâu, thành cô dâu đẹp nhất của một mình anh ta thôi!
Của một mình anh...
Hôn lễ này là của hai người nhưng nhận được rất nhiều chúc phúc. Họ nên ở bên nhau, quanh đi quẩn lại đã lâu, hẳn nên như thế.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng gọi:
- Chú rể tới rồi!
Tim Nhạc Yên Nhi như nhảy khỏi cổ họng, cô lập tức đứng lên định xông ra ngoài nhưng bị cản lại.
- Phải e dè! Hắn còn chưa đưa lì xì hối lộ phù dâu mà cô dâu đã muốn ra ngoài à?
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết, ở đây, bọn tớ ra cản trở!
Dứt lời, hai người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Dạ Đình Sâm và đoàn phù rể phá tan trùng điệp trở ngại, lì xì sắp bị cướp sạch, hai phù rể là Trần Lạc và Anjoye rất chật vật vì phù dâu không dám cướp của Dạ Đình Sâm nên tập trung vào họ. Quần áo họ nhàu nhĩ, tóc rối tung, vượt năm cửa chém sáu tướng mới đến được cánh cửa cuối cùng.
Mua nhà to quá cũng không ổn.
- Muốn đón cô dâu phải xem thành ý!
Dạ Đình Sâm lập tức đưa lì xì ra nhưng Dạ Vị Ương từ chối.
- Em chẳng thèm chút tiền của anh. Cửa đây, chìa khóa đây, anh không được dùng tay mà phải dùng miệng mở cửa, xong là anh được vào.
Dạ Đình Sâm nhìn phía trên tay nắm cửa, ổ khóa rõ ràng đã bị cố ý làm cho cũ đi, những vết rỉ sét lộ ra, hẳn phải rất tốn công mới mở được cửa.
Hắn híp mắt nhìn cô em mình, chẳng ngờ nó có thể mang cho mình một nan đề như vậy.
Nhưng vì Nhạc Yên Nhi thì mở cửa bằng miệng có là gì.
Hắn ngồi xổm xuống, quỳ một chân xuống đất rồi cắn lấy chìa khóa.
Đầu lưỡi chạm vào khóa, hắn cảm thấy có vấn đề.
Khóa bị bôi dầu!
Hắn nhíu mày nhưng không bỏ cuộc, hắn cố gắng dùng răng để xoay khóa, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra.
- Miệng của anh cả lợi hại đấy, xem ra bình thường cũng hay luyện tập!
Dạ Vị Ương cười đầy ẩn ý.
- Về sau từ từ tính sổ.
Hắn nói rồi xông vào phòng.
Nhạc Yên Nhi nhận thấy cửa đã mở, tim cô đập thình thịch rồi vội vàng quay lại nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, cô sa vào đôi mắt sâu tràn đầy yêu thương kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...