Anjoye ngẩn ra.
Cuối cùng anh ta mỉm cười bất đắc dĩ.
Dù anh ta có muốn chết cùng Nhạc Yên Nhi thì xếp trước vẫn còn có Dạ Đình Sâm, lúc nào thì đến lượt anh ta chứ?
- Kẻ hai tay nhiễm đây máu tươi như anh không lên thiên đường được, hai người không đến được với nhau đâu.
- Vậy tôi sẽ chém giết từ địa ngục lên thiên đường, tuyệt đối không rời xa cô ấy.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước xe, Dạ Đình Sâm giơ tay đẩy anh ta lên xe.
- Hộ tống Nhị thiếu trở về, người của William đang trên đường tới rồi.
- Vậy chủ tịch…
Trần Lạc kinh ngạc nhìn mọi chuyện diễn ra, lúc này cậu ta vẫn chưa kịp tiêu hóa hết các tin tức.
- Tôi đi tìm Nhạc Yên Nhi.
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà nhấc chân bỏ đi luôn.
Hắn gọi điện thoại cho William, vội vàng nói:
- Tra chỗ này xem có còn sinh vật sống nào không rồi gửi định vị cho tôi.
- Được.
Không tới ba phút, William đã trả lời lại:
- Vẫn là nhà máy đó, tổng cộng có mười người.
- Được, nhớ giữ liên lạc.
Hắn nghe thấy thế thì bình tĩnh lại.
Có sinh vật sống chứng tỏ có người đợi hắn, Nhạc Yên Nhi nhất định vẫn còn chưa chết, nếu không đám người đó đã bỏ đi rồi.
Hắn nhanh chóng chạy đến nhà máy, bên trong có tất thảy chín người đàn ông mặc áo đen, bọn chúng đều là người nước ngoài cao to lực lưỡng,
Bọn chúng vừa thấy Dạ Đình Sâm xuất hiện thì không nói lời nào mà đồng loạt rút gậy sắt ra nhào tới.
Người nào cũng được huấn luyện bài bản, mặt mày hung ác, chúng phối hợp với nhau chặt chẽ không một kẽ hở.
Đây là thành quả sau khi được dày công huấn luyện.
Nhạc Yên Nhi đang bị trói vào cột, hai mắt cô bị bịt lại bằng một miếng vải đen, nghe thấy có người đến cô vội vàng hỏi.
- Ai đấy? Là Anjoye à? Hay là … Dạ Đình Sâm…
Nhưng không ai trả lời cô.
Cô chỉ nghe thấy tiếng bọn họ đánh nhau, và cả âm thanh gậy sắt đập vào da thịt kinh người kia nữa.
Người đó bị thương rồi….
Nhạc Yên Nhi cảm thấy lòng mình thấp thỏm không yên, cô không ngừng giãy giụa nhưng chỉ phí công.
Lúc nãy, cô ở ngoài rừng chẳng được bao lâu thì bị tập kích, thậm chí đến mặt của bọn người đó cô cũng chưa kịp nhìn rõ thì đã bị trùm bao tải mang tới đây rồi.
Cho dù lúc cơ thể ở trong trạng thái tốt nhất, Dạ Đình Sâm cũng khó lòng lấy một địch chín, càng huống hồ bây giờ hắn đang bị thương.
Trước mặt hắn có năm người, sau lưng bốn người, hắn vừa mới tránh được công kích trước mặt thì đã có kẻ ở bên cạnh đập một gậy thật mạnh xuống đúng vào chỗ vết thương của hắn.
Cơn đau như điện giật truyền khắp tứ chi của hắn, nhưng đến lúc này hắn vẫn cắn chặt răng, không kêu rên đến một tiếng.
Gã đó ra tay rất nặng, Dạ Đình Sâm bị đập ngã trên đất, đầu gối đập mạnh xuống mặt đất, âm thanh đó làm trái tim Nhạc Yên Nhi kinh hãi.
Ngay sau đó, mưa gậy từ bốn phương vụt xuống lưng hắn, gậy sắt chạm vào nhau tạo ra những tiếng ma sát dữ dội.
Nước mắt của Nhạc Yên Nhi không nhịn được mà tuôn rơi.
Rốt cuộc là ai!
Là ai đến cứu cô, người đó không biết nói chuyện sao? Vì sao chịu nhiều gậy thế mà không kêu lên!
- Anh nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai?
Cô gào lên đầy đau khổ, giọng nói của cô run rẩy như sắp sụp đổ
Nhưng… không ai trả lời.
Khóe miệng của Dạ Đình Sâm đã rỉ ra máu tươi, gân xanh nổi chằng chịt trên trán, hiển nhiên cơn đau của hắn đã đến cực hạn, nhưng không biết hắn lấy đâu ra nghị lực mạnh mẽ đến thế, vẫn cứ cắn răng nhịn không kêu lên.
Không!
Không được lên tiếng!
Không thể để cô ấy biết mình là ai được!
Không thể!
Lúc này trong lòng hắn chỉ có mỗi suy nghĩ này.
Đúng vào lúc này, một kẻ trong số đó cầm gậy đi về phía Nhạc Yên Nhi, cứ tiến lên một bước thì ý nghĩ độc ác trong lòng kẻ đó lại lớn thêm một chút.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng bước chân thì không nhịn được mà giãy giụa, cô hỏi:
- Ai đấy? Là anh à?
Nhưng cô không nhận được câu trả lời.
Kẻ đó càng ngày càng đến gần, cô có thể cảm nhận được ác ý của gã.
Không phải là người đến giúp cô!
Gã to con đó lắc đầu bẻ cổ, gương mặt lộ ra vẻ hung ác, sau đó gã giơ gậy lên thật cao, rồi đập mạnh xuống.
Gậy sắt kèm theo tiếng gió rít xé rách không gian, nện xuống thật mạnh.
Nhưng… sau đó Nhạc Yên Nhi không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa.
Tai của cô bị người khác bịt lại, đó là một đôi bàn tay thấm đẫm máu, cô có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay người đó, còn có dòng máu nóng hổi, trong khonang mũi cô tràn ngập mùi rỉ sắt của máu.
- Hự…
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng gậy sắt đập xuống, cũng nghe thấy tiếng kêu kìm nén của người đó nhưng không rõ ràng.
Người đó che kín cả tai cô, chỉ hận không thể tách tất cả âm thanh ra, tạo ra một thiên đường riêng cho cô.
Nước mắt của Nhạc Yên Nhi rơi xuống như mưa, làm ướt cả miếng vải đen bịt mắt, cô cầu xin trong đau khổ:
- Tôi không cần biết anh là ai, nhưng tôi xin anh đi đi được không, đừng đánh nữa, các người muốn gì thì cứ nhằm vào tôi đây này! Xin các người đừng đánh nữa, anh đi đi, tôi xin anh đấy, mau đi đi!
Lời cầu xin của cô như đá chìm xuống đáy biển, không nhận được lời hồi đáp.
Lúc Anjoye đem người của William chạy tới nơi thì nhìn thấy Dạ Đình Sâm chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi, lưng của hắn lĩnh trọn một gậy.
Cơ thể của hắn lung lay như sắp đổ gục xuống nhưng vẫn cố bịt chặt hai tai Nhạc Yên Nhi.
Sắc mặt của Anjoye trở nên hung ác, anh ta rút súng ra, nhắm thẳng vào gã to con kia.
Anh ta vội vàng xông tới trước mặt Dạ Đình Sâm, đang định nói gì đó, Dạ Đình Sâm liền "Suỵt" một tiếng.
- Đừng… để cho cô ấy biết tôi…
Giọng nói của hắn vừa nhỏ vừa yếu, hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng để nói ra câu đó, và rồi… không còn sức để bịt tai Nhạc Yên Nhi nữa, cả cơ thể ngã nhào xuống dưới đất.
- Anh làm sao vậy? Anh là ai, xin anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai, là Anjoye à?
Nhạc Yên Nhi khóc nức nở, tinh thần của cô sắp sụp đổ tới nơi rồi.
Cô vừa mới nghe thấy tiếng súng, phát súng đó bắn trúng anh ta ư?
Trần Lạc tiến lên trước đỡ lấy Dạ Đình Sâm rồi vội vàng lái xe rời đi, Anjoye thấy cảnh này thì trong lòng rất khó chịu.
Anh ta yêu Nhạc Yên Nhi…
Nhưng, có nhiều hơn Dạ Đình Sâm không?
Cả người run rẩy, anh ta quay lại ôm lấy Nhạc Yên Nhi thật dịu dàng:
- Là em, đừng sợ.
- Anjoye!
Trên gương mặt Nhạc Yên Nhi bắt đầu hiện lên vẻ vui mừng, nghĩ tới những âm thanh đáng sợ vừa rồi, cô vội hỏi:
- Cậu có sao không, có phải cậu bị thương rồi không, cậu mau tháo bịt mắt cho tôi, tôi muốn nhìn thấy cậu!
- Đợi lát nữa rồi nhìn, chỗ này… toàn máu tanh.
Anh ta cởi dây trói cho Nhạc Yên Nhi rồi dắt cô ra khỏi nhà máy.
Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay của anh ta, trong tay của anh ta toàn là máu, giống hệt đôi bàn tay vừa bịt tai cô lúc nãy.
Vừa ấm áp vừa nhiễm hơi thở của máu tươi.
Là Anjoye… cứu cô.
Vào trong xe, cô cởi mảnh vải bịt mắt ra, thấy trên người Anjoye chi chít toàn vết thương, tay phải của anh ta nhiễm đầy máu tươi, không còn nhấc lên nổi nữa rồi, tay trái còn bị chó sói cắn một phát, máu vẫn đang không ngừng chảy ra.
Trên người anh ta có rất nhiều vết thương, to có nhỏ có, khiến người ta thấy mà kinh hãi.
Nước mắt của Nhạc Yên Nhi tuôn ra như mưa, cô cắn chặt môi, khóc không thành tiếng.
Qua hồi lâu cô mới bình tĩnh lại, nói trong cơn nghẹn ngào:
- Có phải đám người đó lấy gậy sắt đánh cậu không, cậu đỡ một gậy thay tôi đúng không, vết thương đâu? Cậu bị thương ở đâu? Cậu để tôi xem xem!
Cô muốn kiểm tra vết thương của anh ta nhưng anh ta lại giữ chặt tay cô lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...