- Cũng có người từng rất yêu tôi, nhớ mọi việc vặt vãnh về tôi.
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn, hờ hững nói.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu chặt mày.
Lúc này, hắn đột nhiên không chịu nổi, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy Nhạc Yên Nhi, nói mọi duyên cớ cho cô, thế nhưng...
Điện thoại vang lên.
Dạ Đình Sâm nhìn màn hình rồi nhíu mày, quay người nghe điện thoại.
Vừa bắt máy, tiếng cười khằng khặc của William đã vang lên:
- K thân mến, mới thế đã không chịu được à? Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu lần này thất bại thì về sau sẽ càng khó khăn! Bên cạnh cậu có gián điệp, cậu chắc chắn người đó không ở bên Nhạc Yên Nhi chứ? Nếu cô vợ bé nhỏ của cậu để lộ một chút xíu kỳ lạ rồi bị người ta phát hiện, vậy chắc chắn hắn sẽ ra tay với Nhạc Yên Nhi ngay, đồng thời dùng cô ta uy hiếp cậu, hẳn cậu cũng rõ mà.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm rất khó coi:
- Cho nên cậu ép tôi lừa cô ấy?
- Sự thật chứng minh biện pháp của tôi rất hữu hiệu mà. Hắn ở trong tối, chúng ta lại ngoài sáng, chúng ta nhất định phải cam đoan mình có một con át chủ bài mà hắn không đoán nổi, như thế mới có thể thay đổi cục diện bất lợi này. Người kia đã có hành tung của cậu, cậu phải tiếp cận Đỗ Hồng Tuyết mới biết được mục đích của hắn là gì.
- Cậu bảo vệ Yên Nhi thật tốt cho tôi, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!
Giọng hắn lạnh như vừa mới ra khỏi hầm băng.
William nghe vậy thì lại khằng khặc cười, giọng của gã rất đặc biệt do trước đây bị bắt cóc rồi ép nuốt đá lửa, cổ họng đã bị bỏng.
Vậy nên người nhát gan nghe thấy tiếng nói này sẽ rất sợ, bởi lẽ nó như âm thanh đến từ địa ngục vậy.
Giọng William rất quỷ dị:
- Chỉ cần cậu cho tôi những gì tôi muốn, vậy tôi sẽ cho cậu những gì cậu cần, chúng ta là người làm ăn, làm theo nhu cầu thôi mà.
Dạ Đình Sâm kìm nén phẫn uất trong lòng, lạnh giọng nói:
- Được.
Nghe thấy câu trả lời này, William cười vui vẻ hơn.
- Chậc chậc chậc, vì cô gái này, cậu hy sinh không ít đâu! Dám dùng toàn bộ LN để mạo hiểm như vậy, cậu không sợ mình hợp tác với tôi là sẽ khiến cả gia tộc rơi vào đường cùng sao?
- Vậy phải xem cậu có bản lĩnh đó hay không.
William hài lòng nhếch môi:
- Không hổ là K, gan đủ lớn, đủ hung ác! Làm giao dịch này với cậu, tôi kiếm bộn rồi. Nhất định tôi sẽ cho cậu tin tốt. Nhưng tôi chỉ đáp ứng bảo vệ tính mạng của vợ cậu, còn tình cảm của cô ta với cậu thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.
- Tôi biết rồi, cậu vẫn nói nhảm nhiều như trước.
Dạ Đình Sâm không còn kiên nhẫn nói chuyện với William nữa.
Cúp máy, hắn nhìn quanh và không ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, để râu quai nón, cao to như người Đông Bắc đang uống trà.
Người kia chính là William, am hiểu cải trang.
Dạ Đình Sâm nhìn thoáng qua rồi quay đi.
Lúc này, Dư San San đã dẫn Đường Phàm tới, Nhạc Yên Nhi rất bất ngờ, cô cứ nghĩ chỉ có mình Dư San San thôi, vậy là cô đành gọi phục vụ tới để thêm ghế.
Dư San San cười hì hì:
- Không cần đâu, nhường cho Đường Phàm đi, tớ ra ngoài mua đồ đã, hai người ăn trước đi.
- Nhưng mà...
Nhạc Yên Nhi buồn bực, Dư San San hẹn cô mà? Sao giờ lại nhường chỗ cho Đường Phàm ngồi với cô thế này?
Dư San San hôn má cô một cái, cười híp mắt nói:
- Mang quà cho cậu nhưng vội quá nên quên mất, tớ lái xe của Đường Phàm về lấy, tạm giao cậu ấy cho cậu nhé, đừng bắt nạt cậu bé thật thà này nghe chưa?
Nói xong, cô lại vội vàng đi mất.
Dư San San vừa đi, Nhạc Yên Nhi đã ngượng ngùng nói:
- San San không dặn trước nên tôi toàn chọn món cô ấy thích thôi, tôi không ăn được cay nên sẽ ăn ít, anh thì sao?
- Tôi cũng không ăn được cay.
- Vậy vừa ăn vừa uống nước đi.
Nhạc Yên Nhi bảo.
Đúng lúc này, Dạ Đình Sâm đột nhiên xuất hiện, nói:
- Chúng ta đều không thể ăn cay, vậy thì đổi nhà hàng khác đi.
Đường Phàm ngẩn ra, thế nhưng khi thấy phong thái của người mới đến, anh lập tức hiểu được người này là ai.
- Dạ... Dạ Đình Sâm!
- Tối nay anh đến đây làm gì?
Nhạc Yên Nhi đã không hiểu nổi hắn nữa.
- Vợ tôi đi gặp mặt người khác, người làm chồng sao có thể vô trách nhiệm được. Tối nay tôi chi, hai người nên làm gì cứ làm đó. Nếu gặp mặt thành công thì chúng ta sớm làm thủ tục ly hôn đi.
Dạ Đình Sâm cười lạnh, nụ cười này khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy tổn thương.
Gặp mặt?
Anh ấy đang nói lung tung gì vậy? Dù có ly hôn thì cũng đừng phá hoại thanh danh của mình chứ?
Nhạc Yên Nhi muốn giải thích nhưng lời đã sắp thốt ra rồi, cô lại thôi. Có phải hắn chỉ ước cô mau tìm lấy một người đàn ông, sau đó ngoại tình như hắn rồi đồng ý ly hôn? Cho nên vừa thấy cô ngồi với người đàn ông khác, hắn đã vội vàng đổ oan cho cô rồi?
Được, hắn đã mong thế, vậy cô sẽ cho hắn xem.
Đường Phàm nghe được câu nói ác liệt của Dạ Đình Sâm, anh lập tức nhận định người đàn ông tuấn tú này hoàn toàn là cặn bã hệt như lời Dư San San.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được, đàn ông có tiền chẳng ai tốt cả!
Đường Phàm muốn lên tiếng giải thích quan hệ của mình và Nhạc Yên Nhi, không phải vì sợ Dạ Đình Sâm hiểu lầm mà anh không nghe được những lời của hắn.
Nhưng còn chưa nói gì, Nhạc Yên Nhi đã nắm lấy tay anh, đi ra ngoài.
- Đã có kẻ ngu coi tiền như rác, tình nguyện trả tiền, vậy chúng ta đi ăn bữa tối đi. Đường Phàm, anh ăn gì, tôi nghe theo anh.
Đường Phàm ngẩn ra.
- Anh không biết ăn gì à? Vậy tôi quyết, gần đây có một quán cơm ngon lắm, vị dấm đường rất chuẩn, đến đó đi.
Nói xong, Nhạc Yên Nhi giận dữ kéo Đường Phàm đi.
Đi được một đoạn, cô cảm thấy phía sau không ổn nên dừng bước, nhìn lại.
Dạ Đình Sâm đứng đó, đôi mắt phượng đen kịt, hắn nhìn cô với ánh mắt mang theo những cảm xúc phức tạp mà cô không hiểu nổi.
Có vẻ đau lòng.
Cô không nhìn rõ, cũng không muốn tìm hiểu.
Nhạc Yên Nhi thờ ơ nói:
- Đêm nay anh trả tiền mà? Đi thôi!
Dạ Đình Sâm híp mắt, đi theo.
Đường Phàm cảm nhận được không khí kỳ lạ giữa hai vợ chồng, anh lo lắng nhìn Nhạc Yên Nhi, thấy sắp mặt cô không ổn, trắng bệch nên anh rất lo lắng.
- Cô không sao chứ?
- Không sao, chỉ là tối ăn ít quá, bây giờ hạ đường huyết, hơi choáng thôi.
- Nếu không ngại thì... tôi đỡ cô nhé?
Đường Phàm tốt bụng nói.
Nhạc Yên Nhi sững người, không biết vì hai chân như đang nhũn ra của mình hay vì Dạ Đình Sâm đang đi sau, cuối cùng cô cũng gật đầu:
- Được chứ?
- Tất nhiên là được, có thể phục vụ một cô gái xinh đẹp thế này chính là vinh hạnh của tôi.
Đường Phàm lịch sự cười.
Dù sao cũng là người con gái mình thích, vậy nên khi vươn tay ra, Đường Phàm rất chậm rãi, anh ngượng ngùng và vui sướng định đặt tay lên vai cô, chẳng ngờ cô lại bị người khác lôi đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...