Nhạc Yên Nhi chỉ mơ mơ ngủ, vì không có Dạ Đình Sâm ở đây nên giấc ngủ của cô rất nông, thế nên trong phòng có động tĩnh gì là cô sẽ mở mắt ra ngay.
Trong bóng tối, dường như cô nhìn thấy một bóng người đang lảo đảo đi vào.
- Dạ Đình Sâm…
Vì đã quá quen thuộc với hình dáng của người đàn ông này nên cô nhận ra hắn ngay.
Dạ Đình Sâm không trả lời, hắn nghiêng ngả bước vào phòng.
Khi hắn tới gần, Nhạc Yên Nhi mới phát hiện ra hắn uống rượu, trên người hắn còn vương lại mùi rượu cay nồng.
Nhạc Yên Nhi vội vàng nhổm dậy, cô vừa mới bước xuống giường thì hắn đã tới bên cô rồi đột ngột ngã xuống.
Cô không kịp đề phòng, không chịu nổi sức nặng của hắn nên bị hắn ngã đè xuống ổ chăn.
- Yên Nhi… anh nên làm gì bây giờ?
Hắn thống khổ lẩm bẩm tên của cô, mỗi tiếng gọi của hắn đều níu lấy trái tim cô, khiến nó đau nhức dữ dội.
Dạ Đình Sâm… chưa bao giờ tuyệt vọng bất lực tới vậy.
Bàn tay nhỏ bé của cô vòng qua lưng hắn, không ngừng vỗ về an ủi.
- Có chuyện gì thì anh nói ra là được rồi, em sẽ chú ý lắng nghe anh.
- Sao… sao bà ấy có thể nhẫn tâm như thế, sao có thể đối xử với cha anh như thế… họ là vợ chồng mà…
Nhạc Yên Nhi vừa nghe liền biết hắn lại nảy sinh mâu thuẫn với phó chủ tịch rồi.
Trong lòng hắn nhất định đang rất khó chịu! Cô nhẹ nhàng xoa lưng hắn, cất giọng dịu dàng:
- Em không biết làm thế nào để hóa giải mâu thuẫn giữa anh và phó chủ tịch, nhưng em sẽ mãi mãi không rời xa anh.
Cánh tay ôm lấy cô của hắn bỗng nhiên siết chặt lại, dường như hắn muốn trói chặt cả người cô, khắc cô vào sinh mệnh của mình vậy.
- Đừng rời xa anh… anh chỉ còn mình em thôi… Yên Nhi…
Em trai vì quyền lợi mà tranh đấu với hắn, mẹ hắn vì tình yêu mà phản bội lại cha hắn.
Hắn vô cùng giàu có, sống trong gấm vóc lụa là nhưng hắn lại thiếu hụt quá nhiều tình cảm.
Nếu như Nhạc Yên Nhi cũng rời bỏ hắn thì hắn sẽ thật sự sụp đổ mất.
Hắn đã cố gắng gượng quá nhiều quá nhiều năm rồi.
Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của hắn, hai mắt Nhạc Yên Nhi đỏ cả lên, trong lòng cô tràn ngập cảm giác cay đắng.
Cô đau lòng cho hắn.
- Sẽ không đâu, Dạ Đình Sâm, em hứa sẽ không bao giờ rời xa anh.
Đây là lời hứa, đồng thời cũng là lời thề.
Hai người ôm nhau rất lâu, không biết cùng chìm vào giấc ngủ tự bao giờ.
Ngày hôm sau, Nhạc Yên Nhi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng nhìn sang bên cạnh, chăn bên cạnh đã lạnh, điều đó có nghĩa Dạ Đình Sâm đã dậy từ lâu rồi.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ gì thì tiếng chuông điện thoại phiền phức kia lại vang lên lần nữa, cô liếc nhanh qua cái tên hiển thị trên màn hình, không ngờ lại là Francis.
Đúng rồi, hôm nay cô phải đi…
Cô vội vàng nhấc máy, sau đó liền nghe thấy tiếng thở phào của anh ta:
- Người đẹp à, cuối cùng cô cũng nghe điện thoại của tôi rồi, cô có biết là tôi sắp điên rồi không!
- Tôi xin lỗi, tôi không biết mấy giờ sáng nay anh sẽ đến tìm tôi nên không đặt báo thức.
- Biết cô không sao là được rồi, bây giờ tôi chuẩn bị đến nhà họ Dạ đón cô, vừa hay Dạ Đình Sâm không có nhà, chắc hẳn tôi sẽ thuận lợi đưa cô đi và tiễn cô lên máy bay trước khi anh ta kịp đuổi tới.
- Anh ấy… đi đâu rồi?
Nhạc Yên Nhi run rẩy hỏi, dáng vẻ điên cuồng của hắn ngày hôm qua vẫn in sâu trong đầu cô.
- Cô là vợ của anh ta, chẳng lẽ cô không biết ư?
Francis tò mỏ hỏi.
- Vừa sáng sớm anh ấy đã đi rồi, tôi cũng không biết anh ấy đi đâu nữa.
- Chắc bây giờ anh ta đang ở bệnh viện, trên đường đi anh ta xảy ra chút chuyện, hình như là lái xe quá nhanh nên xảy ra tai nạn. Cũng chính vì thế, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để cô rời đi.
- Gì cơ?
Nhạc Yên Nhi hoảng sợ hét lên.
Tối hôm qua hắn vẫn còn khỏe mạnh, sao giờ lại ở trong bệnh viện rồi? Cô đột nhiên cao giọng lên mấy phần, khiến lỗ tai của Francis suýt nữa là hỏng luôn.
Anh ta cười khổ:
- Cô đừng kích động thế được không, người của tôi đã điều tra rồi, tuy rằng anh ta vượt đèn đỏ, đầu chảy tí máu nhưng không có gì đáng ngại, có điều người từ trước tới nay luôn bình tĩnh trầm ổn như Dạ Đình Sâm mà cũng đâm vào xe người khác, thật đúng là làm cho người ta không thể tin nổi!
Nếu như anh ta đã dám mạo hiểm đưa Nhạc Yên Nhi đi thì tất nhiên phải điều tra nhất cử nhất động của Dạ Đình Sâm, mười phút trước, người của anh ta báo lại rằng Dạ Đình Sâm vượt đèn đỏ, đâm phải một chiếc xe đi từ mé bên cạnh qua, tuy không bị thương nặng lắm, nhưng chắc chắn phải đổ chút máu, chịu chút đau đớn.
Lúc này đưa Nhạc Yên Nhi đi là tốt nhất!
- Vượt đèn đỏ? Đầu bị thương?
Nhạc Yên Nhi nghe thấy ba từ này thì trái tim rơi mất một nhịp, tai cô ù cả đi, nhưng may là chưa ngất xỉu.
- Anh qua đây đón tôi đi, tôi muốn đi bệnh viện tìm Dạ Đình Sâm!
Cô lo lắng nói, lúc nói chuyện răng của cô suýt thì cắn vào lưỡi mấy lần.
Bây giờ lòng cô vô cùng thấp thỏm bất an.
Hắn vượt đèn đỏ, bây giờ đang ở bệnh viện…
Người vẫn luôn bình tĩnh cẩn thận như Dạ Đình Sâm sao lại làm vậy, rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì? Cô phải đi xem thế nào đã, dù cho tất cả mọi người đều nói hắn không sao cô cũng phải đi xem.
Không tận mắt nhìn thấy hắn bình an vô sự thì có chết cô cũng không yên lòng được.
- Cô chắc chứ? Nếu như cô đi thăm Dạ Đình Sâm thì rất có thể cô sẽ không đi được nữa đâu đấy.
- Tôi biết, xin anh mau tới đây đi!
- Được rồi được rồi, tôi biết rồi…
Francis nhức cả đầu, hắn cảm thấy hình như mình đã chọc phải một phiền phức lớn rồi.
Cô hoảng hốt cúp máy, nếu như Lâm Đông Lục xảy ra chuyện, cô sẽ tự trách áy náy cả đời, nếu như Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện… cô sợ mình sẽ không sống nổi mất! Cô nắm chặt lấy điện thoại, gọi cho Dạ Đình Sâm nhưng không ai nghe máy, gọi cho Trần Lạc cũng thế, Nghiêm lão cũng tương tự…
Vết thương của hắn có nặng không, sao không ai nói cho cô biết, khốn kiếp thật! Nước mắt của Nhạc Yên Nhi nháy mắt trào ra.
- Dạ… anh đừng có chuyện gì nhé, nếu không em sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh!
Francis xông thẳng vào nhà của Dạ Đình Sâm, anh ta rất tiêu sái đạp cửa nhà rồi vào đưa Nhạc Yên Nhi rời đi luôn.
Cô cứ tưởng kế hoạch mà anh ta bố trí suốt một đêm kín đáo thế nào, sự thật chứng minh, cô đánh giá quá cao Francis rồi.
Nếu như anh ta mà là người có IQ cao thì lúc trước cũng không dùng đến phương pháp dở tệ là cô để ép vị hôn thê của anh ta phải rút lui rồi.
Nhưng mà, bây giờ cô không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện này, trên đường đi cô không ngừng hỏi về tình trạng của Dạ Đình Sâm.
- Người đẹp phương Đông ơi, cô có thể không nói nữa không, cô mà còn nói tiếp thì rất có thể tôi sẽ gây ra tại nạn đấy!
- Vậy… vậy anh nói cho tôi biết lần cuối cùng, bây giờ rốt cuộc anh ấy sao rồi?
Cô nhìn anh ta với vẻ đầy mong chờ, hai mắt tràn lên ánh lệ mông lung, khiến cho anh ta nhìn thấy mà lòng thắt lại.
Ánh mắt thế này…
Giống như một con thú non vừa được sinh ra, trong đôi mắt chứa đầy sự khẩn cầu đáng thương.
Chỉ cần là con người thì đều không thể từ chối ánh mắt ấy.
Francis thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ:
- Cô không cần lo lắng, mọi chuyện không nghiêm trọng như cô tưởng đâu. Người của tôi đã điều tra hiện trường rồi, chắc chắn anh ta bị thương, nhưng quả thật là không nặng. Hơn nữa nếu như người ngoài như chúng tôi mà cũng có thể biết được tình trạng lúc này của Dạ Đình Sâm thì e là anh ta không sống nổi tới bây giờ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...