- Trương Lan, tôi biết bà vẫn đang oán tôi, nhưng nể tình chúng ta từng là vợ chồng, bà giúp con đi, dù gì nó cũng gọi bà một tiếng mẹ cơ mà.
Bayer bất đắc dĩ nói.
Sao ông không biết người phụ nữ này hận ông chứ, nhưng ông không thể bù đắp được cho bà ta mà chỉ có thể thở dài buồn bã trong lòng mà thôi.
Bà ta nghe thấy lời này thì nụ cười lạnh bên môi càng thêm càn rỡ, cứ như nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười vậy.
- Mẹ ư? Con trai? Lâm Đông Lục có coi tôi là mẹ nó không? Nó dám nhốt tôi lại rồi một mình nuốt trọn Bất động sản Quảng Thịnh. Được thôi, bây giờ nó được như ý rồi, tôi đây cũng muốn xem xem nó trụ vững trên cái vị trí đó được bao lâu! Tôi muốn ông chính mắt nhìn thấy, gia nghiệp truyền lại từ đời tổ tiên của ông bị hủy diệt trước mặt mình, đây chính là cái giá mà ông phải trả khi phản bội tôi!
Bà ta điên cuồng nói, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, ẩn chứa sự thù hận sâu sắc.
- Nhưng nó không làm hại bà, bao nhiêu năm nay bà làm gì với nó, bà tưởng tôi không biết sao?
Gương mặt của Bayer nghiêm lại.
- Ha ha, hóa ra ông biết à! Ông biết tôi ngược đãi con trai ông nhưng vẫn nhẫn nhục không xuất hiện, ông cũng nhẫn tâm thật đấy! Lâm Viễn Đường, nói thẳng ra, ông vô tình với tôi, nhưng còn vô tình với đứa con trai này hơn! Ông vì người đàn bà đê tiện kia mà làm phẫu thuật triệt sản, ông có biết trái tim tôi đau đớn nhường nào không! Tôi còn nghĩ cho hương hỏa nhà họ Lâm, nếu không phải tôi tìm kiếm khắp nơi, tìm được con riêng của ông thì ông cho rằng nhà họ Lâm các ông còn có đời sau sao?
Ông hủy hoại cả cuộc đời tôi, tôi là một người phụ nữ nhưng vì ông mà tôi không thể có con! Lại còn phải dựa vào con của người khác để níu kéo chồng mình! Nếu như ông thật sự ở lại, thì mọi chuyện cũng coi như thôi! Nhưng ông đã làm gì, ông đối xử với tôi như thế nào! Minh Tú vốn không yêu ông, bà ta hủy hôn, để ông trở thành trò cười của cả thành phố A rồi bỏ chạy với Dạ Tiêu, lúc trở lại thì lén kết hôn, lại còn sinh cả con nữa! Tại sao ông vẫn yêu bà ta? Tại sao…
Tiếng hét của bà ta đau thấu tâm can, kèm theo đó là nỗi thống khổ thấm tận xương cốt.
Bà ta là một người phụ nữ, nhưng Lâm Viễn Đường đã cướp đi quyền được làm mẹ của bà ta, ông thật là ích kỷ!
Thù hận đã chôn sâu trong lòng bà ta hơn hai mươi năm nay!
- Trương Lan, tôi có lỗi với bà, nhưng người tôi yêu vẫn là A Tú, chuyện này đến chết cũng không thay đổi.
Bayer áy náy nói, ông biết mình nợ Trương Lan rất nhiều, nhưng kiếp này ông không trả nổi. Ông chỉ có thể giao Quảng Thịnh cho bà, đây là chuyện duy nhất mà ông có thể làm.
Bà ta nghe thấy câu nói này thì không kìm được mà bật cười, nước mắt tuôn ra:
- Nhìn kìa, đây chính là những lời mà chồng của tôi, cha của một đứa trẻ nói đấy, sao ông có thể đối xử với tôi như thế! Nếu như ông đã yêu Minh Tú sâm đậm thì sao còn lấy tôi!
- Vì… tôi cần một người vợ.
Ông im lặng, đôi môi mấp máy một lúc mới thốt lên.
Ông vừa dứt lời thì một cái tát giáng xuống.
Cái tát này rất mạnh, mạnh đến nỗi làm cho gương mặt của người đàn ông này quay ngoắt sang một bên, nhưng bà ta vẫn không nguôi giận.
- Lâm Viễn Đường, ông có biết bao nhiêu năm nay tôi hận ông thế nào không!
- Tôi biết…
Ông vừa mới lên tiếng thì đột nhiên cảm nhận được một cơn đau đớn dữ dội, con ngươi co rút lại, ông không thể tin được nhìn chằm chằm vào con dao gọt hoa quả cắm trên bụng mình.
Nhưng chỉ trong chớp mắt ông lại thấy vô cùng thoải mái:
- Trương Lan, tôi xin lỗi.
- Tôi không cần lời xin lỗi của ông, ông hoàn toàn không thể biết tôi hận ông đến nhường nào, tôi chỉ hận không thể hủy diệt đôi nam nữ chó má các người, hủy diệt hoàn toàn!
Gương mặt của bà ta dữ tợn đáng sợ, bà ta buông tay ra, nhìn người đàn ông trước mặt từ từ ngã xuống, quần áo trước người đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Bà ta đau khổ nhìn tất cả mọi chuyện, đáy mắt tràn ra hơi thở của sự tử vong.
- Trương Lan, chăm sóc bản thân cho tốt, cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi.
Đối với ông, cái chết không phải là nỗi đau, mà là… sự giải thoát.
- Lâm Viễn Đường, địa ngục mà ông mang đến cho tôi, giờ tôi trả cho ông.
Trương Lan hung ác nói, sau đó xoay người lại định bỏ đi, nhưng lại nhìn thấy điện thoại của Bayer đặt trên bàn trà, nghĩ ngợi chốc lát rồi bà ta mở khóa điện thoại, trượt đến số điện thoại của Dạ Đình Sâm.
Bà ta soạn một tin nhắn rồi gửi đi, hành động liền mạch dứt khoát, mang theo khoái cảm của sự trả thù.
Bà ta làm xong mọi thứ thì xóa tin nhắn, sau đó quay đi.
Bayer nằm trong vũng máu, ông cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đều đang chảy về phía miệng vết thương rồi không ngừng tuôn ra ngoài.
Ông cố sức bò từ dưới đất lên, cố nhịn đau đớn, loạng choạng sờ soạng trên sofa, ông cầm điện thoại lên rồi dùng bàn tay nhiễm đầy máu tươi soạn một tin nhắn.
"Khi tôi không ở bên cạnh bà, bà nhớ tự chăm sóc cho mình thật tốt nhé, ngủ ngon", vốn ông muốn nói là "Tôi vẫn yêu bà" nhưng ông nghĩ rồi lại thôi.
Ông đã sắp chết rồi, còn gây thêm phiền phức cho người khác làm gì.
Kết thúc như thế này chẳng phải rất tốt ư?
Bayer nằm dưới đất, nhìn lên trần nhà, ông như nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp đẽ, sau đó gương mặt rạng rỡ đó hiện ra.
Ông nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp bà.
Khi đó ông vừa ra khỏi cửa công ty, đang chuẩn bị lên xe thì đột nhiên một cô gái hơn hai mươi tuổi không biết từ đâu xông ra cản ông lại, cô gái ấy có một gương mặt thanh tú và đôi mắt sáng trong, còn có cả sự kiêu ngạo không thể xóa nhòa nữa.
Cô liếc mắt từ trên xuống dưới một cái, cất giọng như chất vấn ông:
- Anh có phải là vị hôn phu Lâm Viễn Đường của tôi không?
Ông nghe thấy câu nói này thì mới biết, hóa ra đây chính là đối tượng kết hôn được gia tộc sắp xếp của mình, nếu như ông nhớ không nhầm, cô gái này tên là Minh Tú.
Ông không nhịn được mà thấy hứng thú, hai tay khoanh trước ngực, ông hỏi:
- Em chính là vị hôn thê Minh Tú của tôi đấy à?
- Đúng thế, tôi chính là Minh Tú. Tôi biết, nhà anh cho rằng tôi gả cho anh là tôi trèo cao, nhưng hôm nay tôi nói thẳng, nếu như anh không đủ xuất sắc, chỉ là một tên nhà giàu ăn no đợi chết thì tôi sẽ không chấp nhận đâu, tự tôi sẽ chủ động hủy bỏ hôn ước!
Lúc cô gái đó nói chuyện, mặt mày thanh tú kia còn mang cả nét kiêu ngạo như một đấng nam nhi.
Ông không khỏi tò mò:
- Vậy em thích người đàn ông như thế nào.
- Mạnh hơn tôi! Bất kể là trên giường hay dưới giường!
Cô gái vô cùng thẳng thắn, ăn nói không kiêng kỵ gì.
Lâm Viễn Đường nghe thế thì bật cười, ông thấy cô nhóc này đúng là thú vị thật. Ông đã từng điều tra vị hôn thê của mình, cô không có bất cứ tình sử yêu đương gì, nhưng rất giỏi giang, lúc học đại học thì nhảy lớp tốt nghiệp sớm, cô học quản trị kinh doanh, vừa nhìn liền biết đó là một cô gái rất thông minh, đây cũng chính là nguyên nhân ông không bài xích cuộc hôn nhân này.
Một người phụ nữ chưa từng yêu đương, trong đầu toàn là chuyện làm ăn mà lại dám thảo luận chuyện trên giường dưới giường với ông ư?
Ông tiến gần từng bước, cô gái cảm nhận được hơi thở nóng rực trên người ông thì bị dọa lùi về sau một bước, gương mặt thoắt cái đỏ lên.
- Anh làm gì thế?
Cô tức giận hỏi.
Lâm Viễn Đường mỉm cười xấu xa:
- Dưới giường thì tôi chắc chắn xuất sắc hơn em, còn ở trên giường ấy hả? Cô nhóc, em biết nhiều lắm à? Sợ tôi không chinh phục được em ư?
- Anh…
Mặt cô đỏ bừng lên, nhưng cô nhanh trí bình tĩnh lại:
- Anh tự tin như thế thì tốt, tôi cũng không muốn tìm một người chồng bất lực đâu! Cuộc hôn nhân của chúng ta không có bất cứ cơ sở tình cảm nào, tất cả đều là ý của gia tộc, tôi không yêu anh. Nếu như tìm được người mà mình yêu thì tôi sẽ chủ động theo đuổi.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không để em yêu người khác đâu.
Ông cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...