Cuối cùng Trần Lạc cung kính thưa:
- Phó chủ tịch, là… là cô Cố đâm phu nhân, giờ phu nhân còn đang trong phòng cấp cứu.
- Đây… đây không thể trách con được, đều tại cô ta muốn cướp đồ của con đấy chứ! Lúc trước rõ ràng dì chọn con cơ mà, nếu không phải Nhạc Yên Nhi chen vào thì con mới chính là bà Dạ! Họ không phân biệt đúng sai nhưng phó chủ tịch chắc chắn hiểu mà phải không, dù sao lúc trước cũng chính bà đã chọn con mà!
Cố Tâm Nguyệt như thể đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng, tiếng nói vừa run rẩy vừa điên cuồng, ánh mắt cô ta nhìn phó chủ tịch cũng tràn ngập mong chờ.
- Thế nhưng giờ con dâu tôi là Nhạc Yên Nhi.
Phu nhân Minh Tú tao nhã mỉm cười, lời nói ra cũng rất nhẹ nhàng.
Cố Tâm Nguyệt run lên, thấy nụ cười này của phu nhân Minh Tú bỗng cô ta khó nén nổi sợ hãi đang trào dâng trong lòng.
Bà có ý gì?
- Giờ phải… cũng không nói lên sau này cũng là thế, chỉ cần Dạ Đình Sâm ly hôn với Nhạc Yên Nhi là được mà? Con là con cưng của nhà họ Cố, là tiểu thư nhà giàu, chỉ có con mới xứng với Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi là cái thá gì cơ chứ?
- Còn cô thì là cái thá gì?
Phu nhân Minh Tú nghe được lời này thì không hề do dự cho cô ta một cái tát thật mạnh.
Đàn ông nói chuyện bằng nắm đấm còn phụ nữ dùng bàn tay, ngay cả người phụ nữ đã ngoài năm mươi như phu nhân Minh Tú cũng không ngoại lệ.
Cái tát này rất mạnh, vang dội trong hành lang yên tĩnh, khiến trái tim người nghe giật nảy lên.
Cố Tâm Nguyệt bị đánh đến ngây người.
Một người bề trên như bà sao lại hạ thấp thân phận đi đánh một người dưới chứ?
- Dì ơi…
- Xin gọi tôi là phó chủ tịch.
Phu nhân Minh Tú lạnh lùng cắt lời cô ta.
Đôi khi người nhà họ Dạ bênh vực nhau đến vô lý như thế đấy.
Bà tới trước mặt ông Cố, nói:
- Chào ông, theo lý tôi nên gọi ông một câu chú Cố. Nhưng con dâu tôi sống ở nhà họ Cố thế nào chắc không cần tôi kể ra đi. Con bé ở nhà ông chịu khổ chịu sở, nhưng đã đến nhà họ Dạ thì tôi sẽ không để nó chịu bất cứ ấm ức nào nữa! Ông bảo vệ cháu mình, tôi thì đứng về phía con dâu tôi, chúng ta ai lo việc người nấy được chứ!
Phó chủ tịch không hỏi mọi chuyện xử lý ra sao, cũng không biết Dạ Đình Sâm tính toán thế nào nhưng bà đã cho thấy thái độ của mình trước.
Bà nhất định phải đòi công bằng cho Nhạc Yên Nhi!
Ông Cố nghe thế chỉ thầm than đúng là Nhạc Yên Nhi có phúc, tìm được người chồng yêu thương mình, lại còn có bà mẹ chồng tử tế bênh vực hết lòng nữa, so sánh ra gì nhà mẹ đẻ của cô đúng là… không ra gì.
Ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, sống lưng như cũng còng hẳn xuống, ông bảo:
- Ý của phó chủ tịch tôi đã hiểu. Con bé Tâm Nguyệt đã sai thì mọi chuyện sẽ theo ý của phó chủ tịch và chủ tịch Dạ.
- Cậu thấy sao?
Phu nhân Minh Tú lại quay sang nhìn Dạ Đình Sâm.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh lẽo ghê người, lần này dù phu nhân Minh Tú đột nhiên xuất hiện hắn cũng không tỏ thái độ gì, bởi tất cả sự chú ý của hắn đều ở trên người Nhạc Yên Nhi còn đang phẫu thuật, không hề phân tâm.
Hắn xua tay ra hiệu cho Trần Lạc.
Cậu ta hiểu ý, cho người lôi Cố Tâm Nguyệt đi, dù cô ta có kêu gào thảm thiết thế nào Dạ Đình Sâm cũng vẫn tỏ ra thờ ơ.
Vợ chồng Cố Văn Sinh vì thương xót con gái nên cũng đi theo, chỉ có ông Cố vẫn ở lại bệnh viện.
Chuyện của một đứa cháu gái đã xong, giờ ông chỉ còn chờ một đứa cháu khác bình an trở về.
Dạ Đình Sâm cũng không hề nói thêm một lời nào.
Thân thể cao to của hắn ngồi im trên ghế chờ, khuỷu tay chống lên đùi, nâng đỡ cả nửa thân trên. Tấm lưng thẳng tắp của hắn lúc này cũng cong xuống, hắn đang cầu nguyện trong sợ hãi.
Thấy cảnh này phu nhân Minh Tú không kìm được bước lên trước, do dự một lát bà mới nhẹ nhàng đặt tay lên lưng hắn, Dạ Đình Sâm khẽ run lên, nhưng cũng không hề cự tuyệt bà.
Bà cười nhẹ nhõm rồi khẽ vỗ lưng hắn, nói:
- Đừng lo, Yên Nhi chắc chắn sẽ không sao.
- Vâng!
Dạ Đình Sâm trịnh trọng đáp lại.
Từng giây từng phút trôi qua, người chờ ngoài hành lang đều đã rất sốt ruột.
Không rõ sau mấy tiếng đèn phòng giải phẫu mới vang lên một tiếng rồi tắt, tiếng động này làm những người có mặt giật nảy lên.
Nhạc Yên Nhi rất nhanh được đẩy ra rồi chuyển đến phòng theo dõi, bác sĩ ra sau cùng, có vẻ rất mệt, đến nỗi trán cũng lấm tấm mồ hôi.
- Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?
Dạ Đình Sâm vội hỏi.
Bác sĩ thở dài, bỏ khẩu trang ra rồi mới nói:
- Tình trạng không ổn lắm, nhát đâm kia đã ảnh hưởng đến nội tạng, cô ấy mất rất nhiều máu dẫn đến hôn mê sâu. Giờ phải ở trong phòng bệnh đặc biệt theo dõi hai mươi bốn giờ, nếu vượt qua thì không có gì nguy hiểm nữa nhưng nếu trong hai mươi bốn giờ cô ấy còn không tỉnh lại thì… có khả năng mãi mãi không thể tỉnh nữa.
- Mãi mãi không tỉnh lại là thế nào?
Dạ Đình Sâm gào lên, như thể mãnh thú nổi điên, xô bác sĩ đập vào tường.
Thấy thế phu nhân Minh Tú vội ngăn lại, giọng nói lạnh lẽo của bà vang lên:
- Đừng kích động thế, phải hỏi cho rõ ràng đã chứ! Chẳng lẽ không có cách gì khác sao bác sĩ?
- Lúc làm phẫu thuật tôi có thể cảm nhận được ý muốn sống rất mãnh liệt của người bệnh, mọi người đều là người thân nhất của cô ấy phải không, cố gắng nói chuyện với cô ấy thật nhièu vào, như thế có thể sẽ có tác dụng đấy. Còn lại chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô ấy thôi.
Bác sĩ không giận mà còn rất thông cảm với tâm trạng của Dạ Đình Sâm lúc này.
Con ngươi đen của hắn lóe lên, như người mất hồn.
- Giờ tôi đi ngay đây!
Dạ Đình Sâm thay quần áo vô khuẩn xong vội vã vào phòng bệnh đặc biệt, nhìn Nhạc Yên Nhi đeo ống thở mà lòng hắn đau như cắt.
Sắc mặt cô rất tái, không hề còn chút màu máu nào, dưới ánh đèn trông cô hệt như búp bê bằng sứ. Trông cô rất thanh thản, không hề giống người đang hôn mê mà chỉ như thể đang ngủ vậy.
Mai chính là lễ thành hôn của họ mà người phụ nữ hắn yêu thương lại đang nằm trong này, thậm chí cô có thể tỉnh lại hay không còn chưa rõ.
- Yên Nhi…
Hắn nhỏ giọng gọi tên cô, nhớ đến những điều cô nói trước đây.
Lúc cô bị bệnh mà mình cứ ngồi im bên cạnh sẽ khiến cô sợ hãi.
Nếu thế hắn sẽ nói chuyện! Chỉ cần cô có thể tỉnh lại thôi.
Hắn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Tay cô rất lạnh, cả cánh tay cũng thế, lạnh như thể cô mới từ trong hầm băng ra.
- Có lạnh không? Em ấy à sợ lạnh sợ nóng rồi sợ cả đau nữa, động một cái là lại chực khóc nhè. Chảy nhiều máu thế chắc hẳn em đau lắm phải không? Đều tại anh không tốt, anh không bảo vệ được em, em dậy đánh anh mắng anh đi được không?
Lời này như là đá chìm đáy biển, Nhạc Yên Nhi không hề có phản ứng.
Điện tâm đồ không thay đổi chứng tỏ những gì hắn vừa nói cô đều không nghe được.
Bác sĩ nói ý chí sống của cô rất mãnh liệt, nhưng là điều gì khiến cô ham sống đến vậy?
- Yên Nhi, anh là Dạ Đình Sâm đây…
Hắn vừa nói xong màn hình điện tâm đồ đột nhiên nhảy lên một cái.
Dạ Đình Sâm mừng ra mặt, vội vàng nói tiếp:
- Mai là lễ cưới của chúng ta rồi, thiếp mời đều là em tự mình chọn, chính em còn chuẩn bị quà đáp lễ khách khứa, giờ chúng còn chất đầy ở nhà đấy, đều là các hộp nhỏ màu hồng rất đẹp…
Lúc nói đến hôn lễ rõ ràng điện tâm đồ dao động càng nhanh hơn.
Hôn lễ…
Nhạc Yên Nhi chỉ một lòng muốn cùng hắn tiến vào lễ đường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...