Cố Tâm Nguyện tức giận muốn nện cửa nhưng lại sợ đánh thức những người khác. Vừa thẹn vừa xấu hổ, cô ta chỉ có thể oán hận bỏ đi.
Dạ Đình Sâm trong phòng thì khốn khổ muốn chết.
Chết tiệt, Nhạc Yên Nhi đi đâu rồi?
Lý trí của hắn sắp sụp đổ, hắn chỉ có thể vọt vào nhà tắm, xả một bồn nước lạnh, thế nhưng tốc độ quá chậm, hắn chỉ đành đứng dưới vòi sen.
Nước rất lạnh, rất lạnh.
Thế nhưng nó chỉ có thể làm dịu làn da nóng bỏng của hắn chứ không thể xoa dịu được cảm giác thiêu đốt trong người.
Khó chịu quá!
Dạ Đình Sâm đấm một phát lên mặt tường lát gạch men trắng, hắn muốn dùng đau đớn để xua đi cảm giác kia.
Từng nắm đấm giáng xuống, mãi cho tới khi ngón tay đổ máu cũng chưa ngừng lại.
Dạ Đình Sâm như nổi điên, hắn dùng nắm đấm để giải cứu chính mình.
Thời gian trôi quá chậm, từng phút từng giây đều như giày vò.
Khi Nhạc Yên Nhi về tới biệt thự, cả căn biệt thự đã chìm vào bóng tối. Cô mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn về phòng ngủ thôi.
Cô xoa bả vai, đang chuẩn bị mở cửa thì thấy Cố Tâm Nguyệt đi tới.
- Chị... sao chị lại về?
Cô ta hoảng hốt.
Nhạc Yên Nhi thắc mắc:
- Vì sao lại không về, muộn thế này rồi sao cô chưa đi ngủ?
Cố Tâm Nguyệt đâu dám nói mình vừa về thay một bộ đồ ngủ mới để dùng với Dạ Đình Sâm. Ánh mắt cô ta mập mờ, nói quanh co:
- Không có gì, đêm mất ngủ nên đi loanh quanh thôi.
- Ừ.
Nhạc Yên Nhi đáp rồi mở cửa phòng, lúc này cô mới nhận ra cửa đã khóa.
Cô cảm thấy lạ, nhưng cũng may trong túi có chìa khóa.
Cửa mở ra, bên trong phòng tối mịt.
Nhạc Yên Nhi thắc mắc, cửa phòng thì khóa, trong phòng tối om, chẳng lẽ Dạ Đình Sâm chưa về?
Hắn ở thư phòng à?
Đang chuẩn bị bật đèn thì cô thấy Cố Tâm Nguyệt đang dáo dác ngó vào, Nhạc Yên Nhi nhíu mày, ngừng tay.
- Còn có chuyện gì à?
Cố Tâm Nguyệt đang tập trung ngó nghiêng, chẳng ngờ nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi, cô ta giật nảy mình.
Cô ta sợ hãi vỗ ngực, nói:
- Không có gì không có gì, tối nay chị đi đâu làm gì thế? Em tưởng chị không về!
Cố Tâm Nguyệt hoảng hốt nói, cô ta không cam tâm.
Vì sao Nhạc Yên Nhi lại về, nếu cô ta không về một đêm thì tốt biết bao.
Còn mình lại bị Dạ Đình Sâm đuổi ra ngoài, chẳng biết ngày mai sẽ phải nhìn mặt hắn thế nào đây.
Vừa nghĩ vậy, ánh mắt cô ta tối đi, nói:
- Chị, lâu rồi mình không tâm sự, em muốn nói chuyện với chị, có thể vào phòng không? Ở ngoài hơi lạnh.
Cô ta cố ý rụt cổ, tỏ vẻ yếu ớt.
Nếu Nhạc Yên Nhi không hiểu Cố Tâm Nguyệt thì chắc chắn cô sẽ bị lừa.
Tuy nhiên, cô đã quá hiểu tính cách và những thói hư tật xấu của cô ta rồi. Cô ta luôn xem thường cô, làm sao có thể muốn tâm sự được?
Nhạc Yên Nhi đứng ngay cửa, không hề có ý mời người vào phòng, cô bình tĩnh nói:
- Không cần đâu, muộn lắm rồi, cô đi ngủ đi.
- Chị, chẳng lẽ chị không cho em một cơ hội à? Em biết trước đây mình làm nhiều chuyện sai trái, nhưng giờ em sửa đổi rồi, chị cho em vào nói chuyện đi, về sau chắc sẽ chẳng còn cơ hội đâu.
Cô ta mong ngóng nói.
Thật ra, bây giờ Cố Tâm Nguyệt chỉ muốn vào phòng xem bộ quần áo của mình còn đó không, cũng chẳng biết Dạ Đình Sâm còn ở trong phòng không, thuốc này có công hiệu rất mạnh, nếu tự mình giải quyết sẽ rất vất vả, biện pháp tốt nhất là phải có phụ nữ.
Cô ta đã chuẩn bị điện thoại, nếu Dạ Đình Sâm ở đó, cô ta sẽ lập tức chụp ảnh lại rồi gửi về album cá nhân.
Nếu hắn gây chuyện với cô ta, cô ta sẽ công bố những hình ảnh đó ra, để xem hắn còn dám động vào cô ta không.
Cố Tâm Nguyệt đã tính toán xong xuôi cả, chỉ còn chờ Nhạc Yên Nhi mở cửa mà thôi.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không mở cửa cho cô ta vào.
- Tôi nghĩ chúng ta chẳng có gì để nói cả, cô không coi tôi là chị cô, tôi cũng không coi cô là em tôi, thế thôi.
Dứt lời, cô định đóng cửa nhưng lại bị ngăn lại.
Cố Tâm Nguyệt biết tính Nhạc Yên Nhi, cô nói một không hai, không cho vào chính là không cho vào.
Cô ta cuống lên, mặc kệ Nhạc Yên Nhi có đồng ý không, cứ lách người muốn xông vào.
May mà Nhạc Yên Nhi nhanh tay nhanh mắt, cô túm cô ta lại, kéo ra ngoài.
- Đêm muộn lắm rồi, mai đi.
Biểu hiện của Cố Tâm Nguyệt quá rõ ràng, Nhạc Yên Nhi tất phải cảnh giác.
- Chị!
Cố Tâm Nguyệt cuống lên, Nhạc Yên Nhi đóng cửa lại.
Trong bóng tối, cô nghi hoặc nói thầm:
- Sao thế nhỉ, tự nhiên cô ta lại đến tìm mình?
Cô giơ tay lên định bật đèn, chẳng ngờ một hơi thở nóng rực đã lao đến phía cô.
Bàn tay to lớn của đàn ông ôm lấy eo cô, một tay thì đặt sau gáy cô, nụ hôn bá đạo và cuồng nhiệt trút xuống như mưa.
- Đừng...
Không khí trong khoang miệng của Nhạc Yên Nhi mau chóng bị rút cạn, mãi cho tới khi đôi môi mỏng kia rời đi, cô mới vội vàng hít thở.
Còn chưa kịp hồi phục nhịp thở, cơn mưa hôn kia đã rơi xuống cổ cô.
Nhạc Yên Nhi đã quen với hơi thở của Dạ Đình Sâm, khi hắn vừa tới gần cô đã biết.
Cô thấy mình như người đang chìm giữa biển khơi, bốn phía đều là bóng tối, cô không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể ôm chặt lấy người đàn ông trước mắt.
Đầu óc Nhạc Yên Nhi trở nên mơ hồ, quần áo cũng gần như không còn một mảnh. Ngay sau đó, hắn đưa cô lên giường, nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống cơ thể cô.
- Đừng... Anh... anh sao thế?
Cô run rẩy nói, giọng nói yêu kiều kèm theo tiếng thở dốc.
Đôi mắt cô đã quen với bóng tối, đã có thể nhìn ra hình dáng của hắn trên người mình, thân hình cao lớn cường tráng có phần đáng sợ.
Giọng hắn cũng lạc đi, hổn hển nói:
- Nếu em mà còn lằng nhằng với người đàn bà kia thì chồng em sẽ chết một cách khó coi đấy!
Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu gì cả.
Dạ Đình Sâm nhìn cô gái dưới thân, cảm thấy mình sắp nổi điên.
Ham muốn theo bản năng đang tra tấn hắn, hắn luôn chờ cô về, chẳng ngờ khi cô về lại còn có tâm trạng nói chuyện phiếm với Cố Tâm Nguyệt.
Dục vọng vốn đang thét gào đã trở nên điên cuồng mãnh liệt khi hắn nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi, nếu không phải hắn có khả năng khống chế tốt thì có lẽ hắn đã tự giải quyết rồi.
- Đêm nay có lẽ sẽ hơi đau đấy.
Dạ Đình Sâm ngừng lại, hắn cố nén khó chịu, nói với giọng đầy thương xót.
- Gì cơ?
Nhạc Yên Nhi không hiểu gì cả, bàn tay nhỏ đẩy hắn ra:
- Anh làm sao thế hả? Em chưa tắm đây!
Da hắn cực nóng, nóng đến độ làm Nhạc Yên Nhi hoảng hốt.
Đêm nay...
Đêm nay Dạ Đình Sâm giống hệt như một con sói đói vậy.
Dù trước kia cũng có lúc điên cuồng, thế nhưng hắn rất lý tính, ngay cả lúc yêu cũng vậy, sẽ luôn suy nghĩ tới tâm trạng cô. Nhưng động tác của hắn hôm nay rất mạnh bạo.
Dường như hắn không cố ý mà là do bản thân hắn không còn ý thức được nặng nhẹ nữa.
Có một điều Nhạc Yên Nhi dám chắc, đó là hắn muốn có cô, thật mãnh liệt.
Cô định đứng dậy nhưng bị hắn siết chặt hơn.
Bên tai là giọng trầm quyến rũ của hắn:
- Chỉ sợ là anh không thể đồng ý rồi.
Dứt lời, hắn cúi xuống chiếm lấy đôi môi nhỏ kia.
Một đêm cực độ điên cuồng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...