Đáy lòng Nhạc Yên Nhi lúc này đang có cảm giác dở khóc dở cười nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dạ Đình Sâm, trong đôi mắt đen chứa đầy chờ mong, và… cả sự lo lắng.
Hắn… đang sợ cô sẽ từ chối ư?
Người mạnh mẽ như hắn cũng có lúc không chắc chắn thế sao?
Có lẽ là do yêu quá sâu nên mới băn khoăn càng nhiều.
- Dù đã nói rất nhiều câu thổ lộ, nhưng lúc này, vẫn muốn nói một lần nữa…
Dạ Đình Sâm nói tới đây chậm rãi ngừng lại một lát, nhìn sâu vào mắt cô, cất tiếng trịnh trọng như một lời thề:
- Nhạc Yên Nhi, anh yêu em!
Cô không kìm được giơ tay che miệng, trong mắt ngập tràn hơi nước.
- Lúc nói những lời này, anh còn thấy yêu em nhiều hơn nữa.
Mỗi ngày sắp tới anh đều muốn ở cạnh em, chăm sóc cho em, yêu em thương em, bù đắp tất cả những khổ sở em từng chịu đựng. Để mỗi ngày của em sau này chỉ có vui vẻ và hạnh phúc.
Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có đều sẽ cho em, dùng hết khả năng, dùng hết mọi cách. Anh yêu em, cả đời không thay đổi!
Hiếm khi Dạ Đình Sâm nói nhiều đến thế, mỗi câu mỗi chữ đều cất chứa tình cảm sâu nặng.
Không biết vì sao, rõ ràng là một màn cầu hôn cực kỳ đơn sơ giản dị nhưng Nhạc Yên Nhi lại vô cùng cảm động.
Dù là hoa hồng, bong bóng hay màn cầu hôn xa hoa đến mức nào Dạ Đình Sâm cũng dễ dàng làm được.
Trái lại cách làm đơn giản, thậm chí còn có phần sơ sài thế này lại khiến người ta thấy thật chân thành.
Dạ Đình Sâm không cần những thứ bên ngoài điểm tô giúp, hắn chỉ dâng lên một trái tim, đưa đến trước mặt Nhạc Yên Nhi, để cô xem.
- Giờ anh đưa nhẫn cầu hôn còn kịp chứ?
Hắn dè dặt hỏi, sợ cô tức giận vì mình trì hoãn lâu thế.
- Anh thấy kịp không?
Nhạc Yên Nhi lau nước mắt, lườm hắn một cái.
Cô còn định làm nũng vài câu nhưng hắn đã vội nâng tay, đeo thẳng nhẫn vào ngón áp út của cô, rồi nói:
- Không cần biết kịp hay không, em đã là vợ của anh thì chiếc nhẫn này không thích cũng phải đeo cho anh!
Cô đờ ra nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay mình, hoàn toàn câm nín.
Hắn thỏa mãn cười, còn tự đeo nhẫn cho mình.
- Em bị anh trói chặt rồi, không chạy được nữa.
Cô muốn nguýt hắn một cái nhưng lại không kìm được niềm vui đang trào lên từ đáy lòng.
Dạ Đình Sâm còn rút một sợi dây trong túi ra, hỏi cô:
- Chiếc nhẫn phó chủ tịch cho em còn giữ không?
- Có đây.
Cô vội lôi nó từ trong túi xách ra.
Vì có cảm giác chiếc nhẫn kia rất quan trọng nên gần như lúc nào cô cũng mang theo người, nhưng do không phải của Dạ Đình Sâm đưa nên cô mới không đeo trên tay.
Hắn dùng một sợi dây chuyền màu bạc lồng qua nó xong đeo lên cổ giúp cô.
- Đây là nhẫn cầu hôn của ba anh hồi xưa, về sau ba có đặt thêm nhẫn lúc kết hôn nhưng phó chủ tịch đều không động đến, chỉ luôn đeo cái này. Chiếc nhẫn này chứng kiến tình yêu và hôn nhân của ba anh, có lẽ phó chủ tịch muốn em giữ gìn nó thay bà ấy.
- Ba mẹ anh chắc rất yêu nhau phải không?
Tưởng tượng đến chuyện năm xưa, cô không kìm được tò mò.
Nói xong cô bỗng cảm nhận được động tác của người phía sau ngừng lại, ngón tay chạm vào da cô lạnh đến kỳ lạ.
Hắn im lặng một lát mới đáp:
- Lúc ấy đúng là rất yêu nhau, ai cũng bảo họ là cặp đôi trời đất tạo thành, cho đến tận khi ba anh qua đời… Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, anh đưa em đi ăn.
Chủ đề này vì Dạ Đình Sâm cố gắng lẩn tránh mà kết thúc như thế.
Ăn xong hắn đưa cô về, vừa vào lớp cô đã cảm nhận được ánh nhìn khác lạ của mọi người, trong mắt họ đều cất giấu sợ hãi.
Giờ họ mới biết thì ra thân phận của cô lại cao đến thế.
Cô nhìn qua một lượt mới thấy đám người sáng nay bàn tán về cô trong phòng trà đều không có mặt, chắc bị luật sư gọi đi cả rồi.
Vừa về chỗ ngồi đã thấy Minh Tinh Tinh đang tức tối cắn miếng khoai tay, nhìn cô vẻ cực kỳ ấm ức.
- Hai người đi ăn mà không rủ Tinh Tinh, để Tinh Tinh chỉ có thể ở đây ăn đồ ăn vặt thôi, xấu tính!
- Thế nên chị mới mang mì nóng về cho em nè, có ăn không nào?
Nhạc Yên Nhi cười hỏi.
Vẻ mặt thằng nhóc lập tức thay đổi, đôi mắt mở tròn xe, hai tay béo mẫm giơ vội ra.
- Cho em, cho em đi! Tinh Tinh sắp chết đói rồi!
Nhạc Yên Nhi cũng không nỡ trêu nó, nhanh chóng đưa đồ qua, thằng bé tinh mắt thấy chiếc nhẫn trên tay cô, kinh ngạc hỏi:
- Của anh Sâm đưa chị à?
Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, được khảm kim cương chìm nên không lộng lẫy như những chiếc nhẫn kim cương bình thường, nhìn qua chỉ như một chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng nhìn thẳng sẽ thấy trên mặt nhẫn vô số hạt kim cương, mỗi hạt đều được cắt sáu cạnh rất tỉ mỉ, đẹp đẽ mà không phô trương, hệt như phong cách của Dạ Đình Sâm, cũng hợp với sở thích của cô.
Hắn nói đây là nhẫn cầu hôn, còn có một chiếc nhẫn quý giá hơn đợi đến lễ thành hôn mới trao cho cô. Đợi hắn giải quyết mọi việc xong là một tháng sau có thể cử hành hôn lễ rồi.
Đến lúc đó hắn muốn tuyên bố với cả thế giới Nhạc Yên Nhi là vợ của mình.
Cô nghĩ đến cảnh đó không nhịn được mà nở nụ cười hạnh phúc.
Minh Tinh Tinh chép miệng bảo:
- Không tin được ngốc như anh Sâm mà cũng biết tặng quà cho người khác, em nhớ hồi năm ngoái sinh nhật hai mươi tuổi chị Vị Ương làm ầm lên đòi quà mà anh ý chỉ tiện tay đưa một cái gạt tàn thủy tinh trên bàn thôi đó.
- Hả… Vị Ương hút thuốc à?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi lại.
- Không ạ, anh Sâm bảo chị ấy để sau này hút thì dùng. Ba em còn bảo hồi em một tuổi ai cũng cho quà mừng mà mỗi anh ý là không có thôi, đã thế còn mặt dày tới ăn bánh kem của em nữa! Đúng là vô sỉ!
Thằng nhóc bất mãn tới mức thở phì phì.
Nhạc Yên Nhi tưởng tượng cảnh Dạ Đình Sâm lạnh lùng đưa một cái gạt tàn cho Dạ Vị Ương liền không kìm được bật cười.
Không ngờ trước kia hắn lại có nhiều chuyện hay ho thế.
- Em còn biết chuyện gì hay nữa không? Kể được chuyện hay là chị cho một túi to đồ ăn vặt làm quà!
- Chị đừng mang thức ăn ra dụ dỗ em, em giống người bán đứng người thân vì một túi đồ ăn thế à?
Thằng nhóc tỏ ra cực kỳ nghiêm túc:
- Ít nhất phải ba túi, được không chị?
Cô bị thằng nhóc này làm cạn lời:
- Ừ rồi rồi, em kể nhanh đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...