Cả một buổi chiều Dạ Đình Sâm đều nghe theo Nhạc Yên Nhi, cô muốn đến đâu là đến đó, đi đâu là đi đó.
Hai người cùng đi mua sắm, xong lại cùng đi siêu thị, cuối cùng còn vào rạp xem phim.
Tại nơi đất khách quê người nếu có gì tốt thì chính là bọn họ không cần lo bị paparazzi bắt gặp.
Không chỉ Nhạc Yên Nhi không sợ bị chụp ảnh mà cả Dạ Đình Sâm cũng thế, trong mắt một đám người Anh kiêu căng thì hắn cũng chỉ là một người đàn ông châu Á đẹp trai hơn bình thường mà thôi, cùng lắm họ chỉ quay đầu lại nhìn một cái nhưng không hề có ai rút điện thoại ra chụp ảnh cả.
So với ngày xưa cứ ra khỏi cửa là phải cẩn thận thì hai người lúc này đều vô cùng thoải mái.
Rạp phim hiện giờ đang chiếu bộ phim có lượng doanh thu phòng vé cao nhất, tiếng Anh của Nhạc Yên Nhi không quá kém nhưng để xem hiểu hết phụ đề vẫn hơi khó khăn. May là cô còn có ông chồng tài năng bên cạnh, trên phim nói một câu là hắn phiên dịch lại một câu, đặc biệt là khi phiên dịch lời thoại nồng cháy yêu thương của nam chính còn làm tim cô đập rộn hết cả lên.
Cứ xem kiểu này cũng có cái hay riêng của nó.
Đây là lần đầu hai vợ chồng cùng đi xem phim, dù ở tận nước ngoài nhưng cảm giác lại rất thú vị.
Dạ Đình Sâm vừa phiên dịch xong một câu lại theo bản năng liếc qua Nhạc Yên Nhi một cái, thế mới phát hiện cô đang nhìn mình chăm chú, hắn nghi hoặc hỏi:
- Sao thế, trên mặt tôi có gì à?
- Anh có cảm giác thế này không, ấy là không nhìn phụ đề mà chỉ nghe âm thanh ấy sẽ giống như mình căn bản không nghe thấy gì rõ ràng.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi nhìn hắn, có lẽ bởi trong rạp không thể nói chuyện nên tiếng Dạ Đình Sâm rất nhỏ, trong bóng tối cô cũng không nghe rõ ràng từng lời của hắn được.
Nhất là lúc hắn đọc lời thoại tình cảm cô chỉ muốn phóng đại tiếng của hắn lên gấp nhiều lần, còn hận không thể ghi âm rồi phát lại thêm vài lần nữa mới thỏa.
Dạ Đình Sâm thấy vẻ ủ rũ của Nhạc Yên Nhi liền biết đưa cô đi xem phim mà cô nghe không hiểu đúng là không phải, bất đắc dĩ cúi đầu thì thầm vào tai cô rằng:
- Vừa rồi nam chính tỏ tình với nữ chính, nói anh yêu em.
Nhạc Yên Nhi nghe được thanh âm trầm khàn quyến rũ sát bên tai, như lông vũ nhẹ nhàng quét qua người cô một vòng, quả thực có cảm giác lỗ tai cũng muốn mang thai luôn rồi.
Trái tim nhỏ bé cũng không kìm được đập như nổi trống.
Nhưng trong lúc cô ngượng ngùng đợi hành động tiếp theo thì Dạ Đình Sâm lại tiếp tục phiên dịch một cách cực kỳ chuyên nghiệp.
- …
Lúc này hắn không phải nên nói vài câu âu yếm ngọt ngào với cô à?
Không khí tốt thế mà bị hoang phí mất rồi!
Trái tim nho nhỏ của Nhạc Yên Nhi cũng bị Dạ Đình Sâm làm cho bất ổn, mỗi lần hắn đọc xong lời thoại cô đều hết sức mong chờ hắn sẽ nói tiếp một câu tràn ngập yêu thương gì đó.
Nhưng khiến cô tuyệt vọng là đến tận lúc danh sách tên diễn viên chạy qua màn hình, cả đống chữ tiếng Anh khiến người nhìn đau đầu lướt qua hết rồi hắn vẫn không nói ra một từ êm tai nào.
Cái chỉ số EQ thế này…
Đúng là muốn chết mà!
Hết phim, đèn trên trần được bật lên xong Dạ Đình Sâm mới nhận ra mặt Nhạc Yên Nhi đã đỏ bừng bừng, giống như cherry chín mọng khiến hắn sốt ruột sờ trán cô. May là cô không bị sốt nhưng không hiểu sao hai má cứ đỏ như muốn nhỏ máu vậy.
- Sao thế?
Hắn ân cần hỏi cô.
Nhạc Yên Nhi giờ đang bức bối muốn chết, cô cứ miên man suy nghĩ đến hết cả phim mà Dạ Đình Sâm lại cứ như đầu gỗ chẳng hiểu tâm tư người khác gì cả.
Nhưng cô cũng không biết phải đáp thế nào, chẳng lẽ lại bảo với hắn đừng súc tích thế, em cũng muốn nghe anh thổ lộ à?
Lời xấu hổ thế cô không thể thốt ra khỏi miệng nổi ấy!
Cô trừng mắt, nhỏ giọng oán giận:
- Đều là lỗi của anh hết!
Dạ Đình Sâm nghe thế cứ ngơ ra chẳng hiểu gì:
- Tôi làm gì mà khiến em đỏ mặt thế này?
Nhạc Yên Nhi nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của hắn, hiếm khi thấy hắn ngốc manh thế này nên không biết mình nên giận hay cười mới phải.
Có phải cô yêu cầu cao quá với tảng băng này rồi không?
Rốt cuộc Nhạc Yên Nhi vẫn nắm tay hắn, lườm yêu một cái:
- Không nói nữa, cũng muộn rồi, mình đi ăn tối đi!
Hai người ra khỏi rạp liền vào một nhà hàng Pháp, trang hoàng rất trữ tình.
Không khí trong nhà hàng rất tuyệt, thậm chí có cả người đánh piano, âm điệu du dương vang lên khiến người ta đắm chìm trong đó.
Sắc hồng trên má Nhạc Yên Nhi đã tan hết, vả lại lúc ăn Dạ Đình Sâm không thích nói chuyện nên bữa cơm này rất an tĩnh.
Ăn xong Dạ Đình Sâm đứng dậy, cô tưởng hắn đi thanh toán nên cứ ngồi nguyên chờ hắn về.
Đúng lúc này một nhân viên phục vụ đi tới trước mặt cô, trong tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ rất lớn, từng đóa hoa đều cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn anh ta, không đưa tay ra nhận hoa.
Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ sang chỗ nhạc công.
Cô… thế mới thấy được bóng dáng quen thuộc kia.
Dạ Đình Sâm đứng cạnh cây đàn, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú vào cô. Ánh đèn khiến hắn như được phủ một lớp ánh sáng nhu hòa, cả người đều toát lên sự cao quý khôn cùng.
Nhạc Yên Nhi còn chưa nhìn đã mắt đã cảm thấy trong tay nặng trĩu, thì ra bó hồng kia đã được để vào lòng cô rồi.
- Khúc nhạc tiếp theo này tôi muốn tặng cho vợ mình.
Chỉ có một câu mở đầu đơn giản.
Không nồng nàn, không hay ho, càng không có ý đưa đẩy, hắn cứ thế ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên phím đàn, một loạt âm điệu thanh thoát phát ra.
Là bản “Do You” của nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới Memphis.
Bản nhạc này được ngài Memphis sáng tác bốn mươi năm trước khi cầu hôn vợ mình, giai điệu ấm áp đi vào lòng người vẫn được ca tụng là khúc nhạc cầu hôn của thế kỷ.
Nhạc Yên Nhi càng nghe lại càng muốn khóc, từng giọt nước mắt rơi trên hoa hồng đỏ rực như thể khiến hạnh phúc cũng nhuốm màu hoa.
Kết thúc khúc nhạc cả nhà hàng rung lên bởi tiếng vỗ tay vang dội, không ít người đẹp tóc vàng còn gửi hôn gió tới người biểu diễn.
Dạ Đình Sâm chỉ thản nhiên nhìn lướt một vòng sau đó lập tức bước xuống bục, vẫy tay với Nhạc Yên Nhi.
Cô vội bước tới, chỉ thấy hắn rút một chiếc hộp nhung trong túi quần ra.
Cô kinh ngạc ngây người, đây là định cầu hôn đấy à?
Trước mặt nhiều người như vậy luôn?
Thể hiện đến mức này ư!
Trái tim cô nhảy lên liên tục, mỗi bước đi đều có cảm giác đang run rẩy, bởi chưa hề nghĩ đến hạnh phúc bất ngờ thế này nên mới xao xuyến đến thế.
Cô… cô sẽ không bao giờ bảo Dạ Đình Sâm là đồ đầu gỗ nữa, EQ của hắn cao vô cùng luôn ấy chứ!
- Đây… đây là gì thế?!
Nhạc Yên Nhi chậm chạp bước lại gần hắn, cả khuôn mặt đỏ ửng lên, đã biết còn làm như không.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc đẩy chiếc hộp vào tay cô rồi nói:
- Mở ra xem đi.
Tự cô mở ra á?
Thế này… không đúng lắm thì phải?
Chẳng lẽ không phải hắn nên quỳ một gối rồi hỏi cô có đồng ý không, xong chờ cô gật đầu mới đeo nhẫn cho cô à?
- Thế này… thế này không đúng lắm thì phải, không phải anh nên mở nó ra mới đúng à?
Nhạc Yên Nhi nói mà ngượng chín mặt, lại còn nhìn trộm người xung quanh nên mới thấy họ đều đồng loạt nhìn chằm chằm cả hai. Bỗng cô thấy rất hối hận, lẽ ra trước khi ra khỏi cửa nên đổi một bộ quần áo lộng lẫy hơn mới đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...