- Đợt trị liệu của anh mới kết thúc, lại vừa hay Quảng Thịnh và LN có hợp tác nên mấy hôm nay thường xuyên phải nói chuyện với chủ tịch Dạ, thế mới biết vợ chồng em cũng mới đến nước Anh. Anh định trực tiếp bàn việc làm ăn với chủ tịch Dạ nên tiện đến đây thăm em luôn.
Lúc Lâm Đông Lục nói chuyện thì Dạ Đình Sâm cũng đang từ trên lầu xuống.
Nghe thế hắn lập tức nhíu mày, ánh mắt vừa hay chạm vào đường nhìn của Lâm Đông Lục.
Hai người đàn ông giương mắt nhìn nhau, không khí bỗng trở nên cực kỳ quỷ dị.
- Chủ tịch Dạ đấy à?
Lâm Đông Lục cười chào hỏi.
Dạ Đình Sâm gật đầu:
- Ừ, anh biết anh ta sẽ tới chơi.
Vừa nói hắn vừa bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, một tay vòng qua eo cô, như sư tử đực đánh dấu lãnh thổ của mình.
Ánh sáng trong mắt Lâm Đông Lục hơi tối đi, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
Tầm mắt anh vẫn luôn dính chặt trên người Nhạc Yên Nhi, lúc nói chuyện môi cô hơi cong lên, mắt thì sáng ngời, lại còn rúc vào lòng Dạ Đình Sâm một cách hạnh phúc…
Tất cả trước mắt đều khiến anh không thể tiếp tục lừa mình dối người, cho rằng Nhạc Yên Nhi vẫn còn tình cảm với mình.
Dù đã đoán được kết cục này từ lâu nhưng anh vẫn không kìm được muốn xác nhận lại, mỗi lần… đều nhận lấy tổn thương sâu sắc.
Lâm Đông Lục ngắm nghía Nhạc Yên Nhi thật kỹ, thấy cô cầm một bó hoa nên hỏi:
- Em định làm gì với chỗ hoa này thế?
Cô ngọt ngào đáp:
- Định cắm trong thư phòng của Dạ Đình Sâm, phòng anh ấy trông đơn điệu lắm.
Người bên cạnh Dạ Đình Sâm đều biết thói quen sinh hoạt của hắn không bao giờ thay đổi, cũng không cho phép ai can thiệp vào, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại ngang ngược xông vào cuộc sống của hắn, biến tất cả mọi thứ của hắn trở thành của mình.
Cô đã hoàn tâm xâm nhập vào thế giới của Dạ Đình Sâm, không chừa bất cứ chỗ nào.
Sắc mặt hắn vẫn như thường, nhưng yêu chiều trong mắt lại không cách nào che giấu nổi.
Hắn nhìn tay cô, thấy cô bị gai hoa đâm đến đỏ lên thì không nhịn được cau mày:
- Lần sau cẩn thận một chút, không thì gọi anh, để anh hái cho.
- Em biết rồi! Mà em có phải trẻ con đâu nào! Hai người cứ nói chuyện trước, để em đi pha trà đã nhé.
Nhạc Yên Nhi vừa đi bầu không khí hài hòa nháy mắt đã vỡ tan tành, nhiệt độ cũng giảm mạnh.
Dạ Đình Sâm híp đôi mắt phượng, trên thân tỏa ra khí thế đáng sợ, nhìn thẳng Lâm Đông Lục rồi nói:
- Anh tới đây làm gì?
Dù vừa nãy trước mặt Nhạc Yên Nhi hắn nói đã biết Lâm Đông Lục sẽ tới nhưng thật ra hắn chưa được báo tin gì hết.
Dù có hợp tác với Quảng Thịnh nhưng hắn và Lâm Đông Lục cũng không có chuyện gì cần gặp riêng, giờ anh ta lại tìm đến đây sợ là đều vì việc cá nhân cả thôi.
Lâm Đông Lục cười thân thiện, đối mặt với khí thế đáng sợ của Dạ Đình Sâm nhưng anh ta vẫn bình thản như thường:
- Tôi đến vì Yên Nhi, nhưng cũng muốn tìm anh.
Dạ Đình Sâm nhíu mày:
- Tìm tôi làm gì?
- Chuyện Yên Nhi bị Nhị thiếu bắt cóc tôi đã biết, tôi không thể nhìn cô ấy bị tổn thương, dù giao cô ấy cho anh tôi cũng không yên tâm được. Anh yêu cô ấy, nhưng tôi… cũng yêu! Nếu anh không thể bảo vệ Yên Nhi thì hãy trả cô ấy cho tôi, ít nhất ở cạnh tôi cô ấy sẽ không gặp phải những chuyện nguy hiểm như thế!
Lâm Đông Lục không hề che giấu mà thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình ra.
Anh ta yêu Nhạc Yên Nhi, tình cảm này vốn chỉ có thể lặng lẳng cất giấu nơi đáy lòng nhưng lúc này lại có thể một lần nữa thẳng thắn thừa nhận.
Tình yêu anh ta dành cho Nhạc Yên Nhi là điều không ai có thể phủ nhận.
Nghe thế Dạ Đình Sâm cau chặt mày, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Đông Lục, giọng nói đã phủ băng giá:
- Anh đã nhớ lại chuyện năm năm đó sao? Nhưng dù là thế, anh cũng không cướp được Yên Nhi đâu, vì cô ấy là của tôi!
Giọng nói lạnh buốt mang theo kiên định lớn lao.
Nghe thế Lâm Đông Lục bỗng cảm thấy xót xa, anh ta cười khổ rồi lắc đầu:
- Thật ra tôi không nhớ được năm năm đó, nhưng tôi nghĩ như thế cũng tốt, nếu tôi nhớ lại rồi biết Yên Nhi đã vì mình mà trả giá thế nào có lẽ sẽ càng tự trách hơn. Tôi không phải đến để cướp người, chỉ là muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc. Tôi biết anh sẽ từ chối thế nên tôi muốn đề nghị một phương án khác.
Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm người đối diện:
- Phương án gì?
- Người gây ra mọi chuyện là Anjoye, cậu ta là em trai anh, nhưng chẳng liên quan gì tới tôi hết. Nếu anh không thể đóng vai kẻ xấu trước mặt Yên Nhi thì cứ để tôi làm!
- Anh có ý gì?
Nghe xong nhưng Dạ Đình Sâm cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ là thản nhiên nhìn lại, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hỏi ý, dù rất bình tĩnh nhưng lạnh giá trong đó lại khiến người khác không thể xem thường.
Lâm Đông Lục nhìn thẳng hắn mà không hề sợ hãi, nói rõ ràng từng từ:
- Giờ cô ấy đến tổng bộ, gặp người của gia tộc anh sẽ phải gặp thêm bao nhiêu nguy hiểm chắc không cần tôi nói phải không? Anh dám đảm bảo Yên Nhi sẽ được an toàn chứ? Bản thân anh rõ nhất năng lực của Quảng Thịnh, năm đó chúng tôi có thể che chở phó chủ tịch thì lần này cũng có thể. Chỉ cần chúng ta hợp tác là có thể bảo vệ được Yên Nhi!
Thấy sắc mặt Dạ Đình Sâm rất khó coi nên Lâm Đông Lục vội nói trước khi hắn kịp mở lời:
- Tôi không định tranh giành Yên Nhi với anh, người cô ấy yêu là anh, tôi căn bản không thể tự huyễn hoặc mình mãi được. Dù rất đau khổ nhưng tôi lại càng không muốn thấy cô ấy khổ sở. Đây đều là tôi nợ cô ấy, giờ đã đến lúc phải trả. Anh đừng vội từ chối, có thêm người bảo vệ Yên Nhi cũng không phải chuyện xấu, anh vì bản thân mà từ chối thì chính tôi cũng sẽ hoài nghi liệu anh có thật lòng yêu cô ấy hay không!. KHÔNG Q𝖴ẢNG CÁO, đọc 𝙩ru𝔂ện 𝙩ại [ Tr𝖴𝒎 Tru𝔂𝙚n.𝑣n ]
Lời này mạnh mẽ vang dội, mang theo khí thế bức người.
Dạ Đình Sâm nghe xong chỉ hờ hững ngẩng lên, bóng tối trong mắt cũng đã rút đi.
- Có yêu hay không cũng đâu thể dựa vào vài lời nói là được!
- Tôi cũng như thế!
Vừa dứt lời phòng khách đã chìm vào yên tĩnh, vừa hay Nhạc Yên Nhi bưng khay trà đi ra, thấy không khí giữa hai người đàn ông đang căng thẳng nên cô nghi hoặc hỏi:
- Sao thế? Sao không ai nói gì hết?
Lâm Đông Lục nháy mắt trở nên dịu dàng, anh ta cười bảo:
- Mới nói anh tạm thời chưa có chỗ ở nên chủ tịch Dạ nhiệt tình mời anh nghỉ lại đây, anh từ chối mãi mà không được!
Sắc mặt Dạ Đình Sâm đen xì, không ngờ Lâm Đông Lục lại vô sỉ đến thế, còn đào sẵn bẫy chờ hắn nhảy xuống thế này đây!
Nhạc Yên Nhi giật mình nhìn Dạ Đình Sâm, đây không phải là cách làm việc xưa nay của hắn.
Từ bao giờ mà hắn lại rộng lượng thế này, còn mời Lâm Đông Lục đến nhà ở nữa chứ?
Dạ Đình Sâm nghiến răng, mắt phượng nheo lại, nhìn bộ dáng Lâm Đông Lục tươi cười rạng rỡ mà chỉ muốn đấm thẳng lên mặt anh ta một cú.
Hắn cười lạnh:
- Đúng thế, anh mời anh ta nghỉ lại nhưng tổng giám đốc Lâm chắc không đồng ý đâu, không phải anh đến nước Anh để chữa bệnh à? Nếu thế anh vẫn nên ở bệnh viện mới đúng, ở nhà tôi sợ không tiện cho lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...