Ngẫm lại mới thấy thật nực cười, Anjoye dồn hết tâm huyết để tranh giành với Dạ Đình Sâm, nhưng đến lúc bản thân bị thương lại chỉ có cô bé mồ côi Annie này thật lòng khóc thương anh ta.
Một bé gái không thân cũng chẳng quen mà còn làm được đến thế, trong khi mẹ ruột anh ta thì…
Những năm qua, Anjoye chắc chắn đã khổ sở nhiều rồi!
Nhạc Yên Nhi bỗng thấy cảm thông với anh ta:
- Anjoye, thời gian qua chắc cậu sống chẳng vui vẻ gì nhỉ. Vốn dĩ tôi căm ghét cậu vì cậu là thứ tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ. Mỗi lần nghĩ đến cậu tôi vừa sợ vừa hận. Nhưng sau khi trải qua mấy ngày này tôi mới phát hiện được, thì ra cậu cũng không đáng ghét đến thế.
Mí mắt Anjoye rung lên, nhưng Nhạc Yên Nhi không thấy được, cô vẫn nói tiếp.
- … Thật ra cũng chưa hẳn cậu đã không có gì, Annie và Wilson đều rất lo cho cậu…
- Còn chị?
Bờ môi mỏng của người đang nằm trên giường đột nhiên hé mở, chậm rãi cất lời.
Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên cắt ngang lời mình khiến Nhạc Yên Nhi sững sờ.
Cô ngơ ngác nhìn Anjoye, thấy anh ta vẫn đang nhắm mắt, vẻ mặt bình thản yên tĩnh tựa như đang ngủ.
Nhưng… Anh ta vừa mới lên tiếng cơ mà.
Thấy cô mãi không trả lời nên Anjoye lại hỏi tiếp:
- Còn chị thì sao? Chị có lo cho tôi không? Tôi muốn nghe chị nói thật lòng, đừng gạt tôi được không.
Nghe được lời này, Nhạc Yên Nhi hơi run lên, cô do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn hít vào một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay và nói:
- Phải, tôi lo lắng cho cậu, vì tôi biết cậu không phải là người ác độc, vả lại chuyện của Mạnh Y Bạch vẫn còn có điều chưa sáng tỏ. Thực ra có rất nhiều chuyện mà cậu chỉ cần đồng ý giải thích sẽ không đến nông nỗi này. Cậu… Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì không, vì sao Wilson lại nói những lời ấy?
Cô nhìn anh ta, mong đợi câu trả lời, đôi mắt sáng ngời khiến lòng người rung động.
Anjoye từ từ mở mắt ra, người đầu tiên anh ta nhìn thấy là Nhạc Yên Nhi…
Rất nhiều năm về sau, khi hồi tưởng lại đoạn ký ức này, ánh mắt hôm đó vẫn in hằn như mới trong lòng Anjoye.
Bọn họ nhìn nhau trong yên lặng.
Nhưng ngay sau đó không biết Anjoye chợt nhớ đến điều gì mà ánh mắt đột ngột thay đổi.
Anh ta lạnh lùng gằn rõ từng tiếng:
- Chị tưởng đây là truyện cổ tích sao? Lấy đâu ra lắm bí mật đến thế. Tôi đã giết chết Mạnh Y Bạch, đó chính là sự thật! Với lại để tôi cho chị biết, tôi chính là một kẻ xấu xa đầy rẫy tội ác đấy, tốt nhất là đừng có chọc đến tôi, không thì kết cục của chị cũng chẳng hay ho gì đâu.
Anh ta nhe răng trợn mắt, tỏ ra hung ác.
Không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy bộ dáng như muốn đẩy tất cả mọi người ra xa này, lòng Nhạc Yên Nhi lại càng thêm xót xa.
Bao quanh Anjoye là một lớp vỏ bọc thật dày, anh ta không chịu đi ra mà cũng không cho phép bất kỳ ai bước vào. Nó mang đến cho anh ta cảm giác an toàn, chỉ cần bản thân mình còn ở trong đó, thì dù có bị mọi người xung quanh hiểu lầm thế nào cũng chẳng sao.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy thực bất đắc dĩ:
- Tôi chưa bao giờ muốn trêu vào cậu, cậu hãy thả tôi về đi.
- Thả chị? Vậy còn gì là trò hay.
Anjoye cười lạnh.
Cô nhíu mày:
- Rốt cuộc cậu muốn sao đây?
- Tôi muốn gì hả? Chị sẽ biết ngay ấy mà. Mấy giờ rồi nhỉ?
Anjoye liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên tủ nhỏ ở đầu giường, thấy đã ba giờ chiều rồi, anh ta nở một nụ cười kỳ quái:
- Ba giờ? Chắc ai kia đã đến từ lâu lắm rồi.
Khi nghe đến hai chữ ‘ai kia’, tim Nhạc Yên Nhi lập tức đập rộn ràng, một bóng người chợt hiện lên trong đầu cô.
Ngay sau đó, cô lại nghe thấy Anjoye hớn hở bảo:
- Nếu đã đến rồi thì phải bắt đầu vở diễn thôi nhỉ, không phải mấy hôm nay chị vẫn luôn thương nhớ anh chồng này à? Bây giờ tôi sẽ để cho chị được ngắm nhìn anh ta thật kỹ, để chị được thấy kẻ luôn ở trên người khác như Dạ Đình Sâm sẽ phải khuất phục trước tôi thế nào!
- Cậu… Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?
Lúc này, anh ta búng tay một cái, hai vệ sĩ to lớn lập tức sải bước đi vào. Bọn họ giữ chặt tay cô, thậm chí còn dán một miếng băng keo lên miệng làm cô không thể phát ra tiếng.
Nhạc Yên Nhi nhanh chóng bị đưa đến một góc khuất ở hành lang tầng hai, từ góc này, cô có thể quan sát toàn bộ phòng khách dưới tầng nhưng người phía dưới lại không thể nhìn thấy cô.
Khi vừa thấy bóng dáng người ấy, ánh mắt cô trợn tròn cả lên.
Dạ Đình Sâm…
Hắn đến rồi!
Bọn họ xa nhau đã vài ngày, bây giờ đột nhiên gặp lại cô bỗng không biết nói gì nữa, chỉ có nước mắt đã tuôn rơi tự lúc nào.
Người mà cô mong đợi đã đến rồi!
Anjoye nhìn thấy hết cảnh tượng ấy, trong lòng hơi nhói lên một chút nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Anh ta thong thả bước xuống dưới, trên môi là nụ cười thờ ơ, đôi mắt xảo quyệt hơi híp, bên trong ngập tràn mưu mô.
Anjoye mỉm cười, bảo:
- Anh hai, anh tới sớm thật đấy. Nghe Wilson nói là anh vừa về đã đến thẳng đây luôn rồi, chắc giờ mệt lắm phải không. Nhìn mặt anh mướt mồ hôi hết kìa, chắc đang khó chịu lắm hả?!
- Yên Nhi đâu?
Dạ Đình hỏi thẳng.
Vừa nghe được câu ấy, Anjoye liền tỏ vẻ như mình bị tổn thương, đau khổ nói:
- Anh hai, anh không quan tâm em một chút được à, anh làm em buồn lắm đấy!
Mắt Dạ Đình Sâm hung ác nheo lại, lóe ra tia sáng sắc bén.
- Tao hỏi mày, cô ấy đâu!
Hắn đứng bật dậy, rảo bước đến gần Anjoye, dùng một tay kéo cổ áo anh ta lại. Lúc này trông hắn như thể đã phát điên, đâu còn sự bình tĩnh thản nhiên ngày thường nữa?
Cũng chỉ có Nhạc Yên Nhi mới có thể khiến hắn điên cuồng như vậy.
Đối mặt với cơn thịnh nộ như thế nhưng Anjoye cũng chẳng hề để ý, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên nhưng trong mắt đã hiện vẻ quyết liệt.
Anh ta điềm nhiên nói:
- Muốn biết tin của chị ấy hả? Đáng ra anh nên đoán được kết cục rồi chứ nhỉ? Anh đã quên năm đó Mạnh Y Bạch…
Lời còn chưa dứt, Dạ Đình Sâm đã đấm mạnh vào mặt Anjoye khiến cả người anh ta nghiêng hẳn sang một bên.
Anh ta sửng sốt một chốc, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại, giơ tay lên lau miệng mình rồi phun ra một ngụm máu.
Anjoye ngẩng lên nhìn Dạ Đình Sâm, tuy vẻ mặt của hắn trông vẫn cực kỳ lãnh đạm nhưng đôi mắt kia lại ẩn giấu vô vàn hiểm nguy.
Anh hai của mình… giận thật rồi!
- Sao thế? Giận hả? Khi tôi đưa người đi là anh phải biết chuyện gì sẽ đến rồi chứ. Tính ra đến hôm nay cũng vừa vặn bảy ngày rồi nhỉ, xem ra chị ấy với Mạnh Y Bạch cũng có nhiều duyên nợ đấy.
Tuy biết rõ Dạ Đình Sâm không thể chịu nổi ba chữ ‘Mạnh Y Bạch’ này nhưng anh ta vẫn cố tình treo nó trên miệng:
- Không thể không nói, mùi vị của gái tơ khô khan thực sự quá tệ, kỹ thuật kém thế mà sao anh chịu được hay vậy?
Anjoye cười hỏi, nụ cười trên môi thực sự có thể chọc người ta tức điên.
Dạ Đình Sâm nghe được những lời này đồng tử lập tức co lại, đôi mắt đen lóe ra tia sáng buốt lạnh lòng người.
Cuối cùng đôi môi mỏng của hắn chỉ thốt ra ba chữ.
- Mày chết đi!
Vừa dứt lời, nắm đấm của hắn lập tức trút xối xả xuống người Anjoye, bất ngờ đến mức anh ta chẳng kịp đề phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...