Phu nhân Rose nghe thấy lời này của anh ta thì như có một luồng khí chặn ngang ở ngực không thể tan được.
Anjoye giống hệt cha mình, không hề có chí tiến thủ, chỉ có một mình bà ta liều mạng phấn đấu.
Tại sao người phụ nữ đê tiện như Minh Tú lại dạy dỗ được một thằng con trai ưu tú đến vậy, còn con trai của bà ta lại là một thằng ngu thế này!
Càng nghĩ càng tức, cuối cùng bà ta phẫn nộ giơ tay lên, không nói lời nào đã tát anh ta một cái, nhưng chẳng ngờ lần này lại không thành công.
Vì Anjoye nắm chặt cổ tay của bà ta khiến bà ta đau đớn nhíu chặt mày lại.
Phu nhân Rose rít lên:
- Mày muốn làm gì, định tạo phản hả?
- Nếu bà đã bảo tôi muốn phản thì chứ cho là thế đi.
Anjoye mỉm cười nhẹ nhàng, trong nụ cười của anh ta chứa đựng sự cay đắng nhưng lại có cả vẻ thoải mái.
- Từ hôm nay trở đi, vận mệnh của tôi sẽ nằm trong tay tôi, không còn liên quan gì đến bà nữa!
Giọng nói của anh ta nặng nề, giống như tiếng sấm sét trong những ngày mưa bão, tuy rằng âm thanh không lớn nhưng… đánh sâu vào lòng người.
Rose nhìn anh ta với ánh mắt quái dị, bà ta phát hiện ra trong mắt anh ta có thứ cảm xúc mà mình không tài nào hiểu được.
Bao nhiêu năm qua…
Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn và quan sát biểu cảm của Anjoye một cách nghiêm túc như thế, lúc này bà ta mới phát hiện ra đứa con trai này không chỉ giống cha nó, mà càng giống mình hơn…
Sự cố chấp đó…
Sự quyết liệt đó…
Không ai bì kịp.
- Mày có ý gì?
Tim phu nhân Rose nảy lên, bà ta run rẩy hỏi lại.
- Có ý gì ư? Ý của tôi là, bà muốn ngồi lên cái vị trí chủ tịch kia thì tự đi mà tranh! Nếu như bà mà còn cứ ép tôi thì tôi sẽ cướp vị trí đó về rồi tự tay đập nát nó cho bà xem! Bà đã từng hủy đi thứ mà tôi trân trọng nhất, vậy thì bây giờ, tôi cũng có thể hủy diệt giấc mơ của bà!
Những lời này ẩn chứa sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có, anh ta đối xử với mẹ của mình như với một người xa lạ.
Người phụ nữ này thật sự là mẹ ruột của anh ta sao?
Nếu như mình chỉ là con nuôi thì có khi anh ta còn thấy được an ủi một chút, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.
Bị chính mẹ ruột của mình lợi dụng sắp xếp, cảm giác này… quả là đau thấu tâm can!
Phu nhân Rose nghe thế, trái tim điên cuồng nhảy lên.
Bà ta tin Anjoye nhất định nói được làm được, vừa nãy không phải anh ta đã đích thân đập vỡ giấc mơ bao năm nay của bà ta sao?
Anh ta đang… trả thù ư?
Anh ta muốn bà nếm thử cảm giác giấc mơ đã gần trong gang tấc rồi lại bị phá hủy sao?
Anh ta đang nói với bà, hiện giờ anh ta đã có đủ năng lực để phản kháng rồi.
Không ngờ đúng vào lúc phu nhân Rose ngây người Anjoye lại đột nhiên tiến lại gần, giọng nói âm u của anh ta vang lên bên tai bà ta.
- Nếu như bà còn ép tôi nữa thì sẽ mãi mãi mất đi con chó này đấy!
Anjoye nói xong thì buông tay phu nhân Rose ra, lạnh lùng bước đi.
Phu nhân Rose nghe thấy lời này lại càng run hơn, bà ta loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống.
Đứa con này…
…
Trời càng ngày càng tối, bên trong biệt thự ở vùng ngoại ô này vẫn còn sáng đèn, vì Anjoye vẫn chưa trở về.
Nhạc Yên Nhi đã đến đây được ba ngày rồi, sống chung với Anjoye một thời gian, cô cũng hiểu được phần nào thói quen của anh ta.
Cứ sau chín giờ tối, biệt thự này sẽ yên tĩnh đến mức đáng sợ. Vì Annie ở đây nên có thêm một y tá chuyên chăm sóc cho cô bé nữa.
Lúc trước sau chín giờ tối cả căn nhà to như thế này chỉ còn một mình Anjoye.
Một biệt thự không có người thừa.
Một phòng ngủ không có giường.
Chỉ cần nghĩ là biết người này đã cô đơn biết bao nhiêu.
Nhạc Yên Nhi đi từ phòng Annie ra, đang định về phòng mình nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt từ tầng dưới truyền lên, tim cô không nhịn được thắt lại.
Muộn thế này rồi, trừ Anjoye ra vẫn còn người khác sao?
Nhỡ đâu không phải là Anjoye… thì phải làm thế nào?
Nhạc Yên Nhi cố làm mình bình tĩnh lại, cô rón rén đi xuống tầng, nhưng ở tầng dưới hoàn toàn trống không, chẳng có một ai cả.
Chẳng lẽ lúc nãy cô nghe nhầm à?
Nhạc Yên Nhi đang nghi hoặc thì đột nhiên có tiếng bình rượu bị đập nát truyền tới từ nhà ăn.
Trong căn biệt thự yên tĩnh thế này âm thanh ấy càng đáng sợ hơn.
Nhạc Yên Nhi lấy hết dũng khí hỏi:
- Ai đó? Anjoye à?
Không có ai trả lời, Nhạc Yên Nhi rón ra rón rén đi qua đó.
Đến nhà ăn, cô nhìn thấy một đống hỗn độn, trên mặt đất toàn là mảnh vỡ của bình thủy tinh, đỏ, vàng, trắng… rượu đủ các màu chảy lênh láng trên mặt đất rồi cứ thế tràn đến tận chân cô.
Trong không khí tràn ngập hương rượu sặc sụa, làm cho cô không kìm được tiếng ho.
Đi vào trong một chút cô đã nhìn thấy Anjoye ngồi trên mặt đất, tựa vào quầy rượu, cả người anh ta không có chỗ nào lành lặn cả, trên trán có một vết thương dữ tợn đang không ngừng chảy máu, máu tươi hòa cùng rượu trắng cay nồng chảy vào trong miệng anh ta.
Quần áo của anh ta nát bươm, những chỗ da thịt lộ ra ngoài đều tím bầm lại, hơn nữa còn có tận mấy vết cắt.
Anjoye…
Có chuyện gì thế này?
Nhạc Yên Nhi vội vàng xông tới, cướp lấy bình rượu trong tay anh ta, cô hỏi với vẻ lo lắng:
- Cậu làm gì thế hả? Muốn chết à?
- Trả… trả rượu cho tôi…
Anjoye híp mắt lại, anh ta đã không còn nhìn rõ ai với ai nữa rồi, chỉ biết vung tay loạn xạ.
Anjoye đứng dậy một cách yếu ớt, định bổ nhào về đằng trước, nhưng hai chân không có sức, không thể đứng vững được, anh ta ngã xuống, mà trên sàn nhà lại toàn là mảnh vỡ của bình thủy tinh.
Nhạc Yên Nhi không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại giơ tay ra đỡ.
Nhìn dáng anh ta gầy gò mà lại nặng thế không biết!
- Nghe nói theo pháp luật, thấy chết mà không cứu cũng là một hành vi phạm tội, tôi chỉ lo mình bị xui xẻo theo thôi, nếu không tôi cũng không thèm để ý tới cậu làm gì đâu!
Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng, nếu xét theo góc độ tình cảm, bây giờ cô nên lập tức buông Anjoye ra mà bỏ chạy, nhưng cô nhận ra bản thân không thể làm như vậy được.
Nếu như bây giờ bỏ lại Anjoye thì cô có khác gì anh ta đâu cơ chứ?
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi dùng hết sức đưa anh ta trở về phòng ngủ, đặt anh ta trên ghế sofa xong lập tức đi gọi y tá chuyên chăm sóc Annie tới.
Cô y tá đó nhìn thấy tình trạng của Anjoye thì bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng băng bó vết thương đang chảy máu.
Đợi sau khi xử lý vết thương của anh ta xong thì đã hơn mười hai giờ đêm rồi, y tá cũng đã mệt đứt hơi, nhưng người luôn đứng bên cạnh chờ đợi tới tận bây giờ là Nhạc Yên Nhi lại không hề cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi lau hết mấy vết máu dính đầy trên mặt, Nhạc Yên Nhi mới nhìn thấy hai dấu bàn tay hằn rõ trên hai bên má Anjoye, cô cũng đã từng bị người ta tát nên biết hai cái tát này đau thế nào.
Điều quan trọng nhất là, rốt cuộc ai dám đánh Anjoye thế này?
Với cái tính coi trời bằng vung của Anjoye mà lại có người dám động tay động chân với anh ta sao?
Nhưng nhìn tình hình hiện giờ của Anjoye, dù trong lòng Nhạc Yên Nhi đầy nghi vấn nhưng cũng không thể hỏi được, thấy vết thương của anh ta đều đã được băng bó xong, cô cũng định về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng còn chưa ra tới cửa cô đã nghe thấy đằng sau có tiếng sột soạt, Nhạc Yên Nhi nghi hoặc quay đầu lại nhìn liền thấy Anjoye kéo lê cơ thể đầy vết thương, loạng choạng đứng lên, anh ta đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, thấy thế, Nhạc Yên Nhi sợ hết hồn, cô vội chạy tới, tức giận quát lên:
- Cậu muốn làm gì thế hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...