Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Vừa vào cửa, Beyer đã thấy nụ cười của phu nhân Minh Tú.

Ông giật mình, đã lâu lắm rồi mới thấy bà cười thoải mái thế này.

- Thấy cậu ấy như vậy, hẳn là bà đã yên tâm rồi.

Phu nhân Minh Tú gật đầu, xúc động:

- Tôi luôn không dám chắc phương pháp giáo dục của mình là đúng hay sai, nhưng giờ tôi đã yên tâm được rồi, dù thế nào đi nữa nó cũng đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, giao LN vào tay nó chắc hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Ông nhớ lại dáng vẻ của Dạ Đình Sâm khi nãy, nói:

- Cậu ấy... rất giống cha mình khi xưa, Dạ Tiêu cũng từng vì bà mà tốn bao công sức.

Nhắc tới cái tên này, trong đôi mắt ông thoáng lộ thương cảm nhưng rồi cũng bị che giấu thật kỹ, Beyer không muốn phu nhân Minh Tú nhận ra.

Chợt nhắc tới cố nhân, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.

Thật ra ông biết dù mình không nói nhưng phu nhân Minh Tú vẫn chưa bao giờ quên được người kia.

Ông nỗ lực bầu bạn với bà trong một thời gian dài, thế nhưng cho tới bây giờ, bà vẫn chưa bao giờ quên ông ta.

Vậy nên lùi về phía sau chính là lựa chọn của Beyer.

Phu nhân Minh Tú nhớ tới bộ dáng không khoan nhượng khi Dạ Đình Sâm đối mặt với mình, bà không tức giận, ngược lại còn cười vui mừng:

- Đúng là rất giống, tính cách, bề ngoài đều y như đúc từ cùng một khuôn ra vậy, tôi không muốn thừa nhận cũng khó.


Nụ cười kia quá rạng rỡ, Beyer vô thức quay đi.

Phu nhân Minh Tú nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:

Không còn sớm nữa rồi, ông nghỉ ngơi đi, tôi cũng muốn rửa mặt rồi đi ngủ, mai còn tới gặp cô bé kia. Mai... Ánh mắt Beyer sáng lên, giọng có chút do dự.

Phu nhân Minh Tú cũng nghĩ tới điều gì đó:

Tôi biết, ông cứ đi thăm Lâm Đông Lục trước đi, nó bị thương nặng như vậy mà, dù sao ông với nó... Tối mai tôi tới tìm ông xem có giúp được gì không, nếu ông không tiện ra mặt thì thôi, mọi thứ đã có tôi rồi. Như vậy có quá vất vả cho bà không? Ông lo lắng.

Bà cười, khẽ lắc đầu:

- Giữa chúng ta còn cần mấy lời khách sáo đó à? Ông đã vất vả bao năm vì tôi như vậy rồi, tôi làm chút chuyện nhỏ cho ông thì có đáng gì đâu?

Beyer nghe được những lời này thì chỉ cười chứ không nói gì.

Bởi lẽ mọi thứ ông làm vì bà đều là cam tâm tình nguyện.

Ông chúc bà ngủ ngon rồi rời đi, vừa ra tới cửa đã nghe thấy giọng nói có phần nặng nề của bà:

- Cảm ơn ông đã luôn bên cạnh bầu bạn với tôi suốt bao năm qua.

Giúp bà chắn gió che mưa, giúp bà giải quyết hết những nguy cơ có thể, giúp bà làm mọi chuyện.

Ông đã lặng lẽ bỏ ra mười mấy năm mà không cần bất cứ sự hồi báo nào, bà thấy cả, cũng rất cảm động, chỉ là trái tim chỉ lớn đến thế thôi, không thể chứa thêm ai khác.

- A Tú, thật ra tôi nên cảm ơn bà mới phải, cảm ơn bà đã cho tôi cơ hội để được bầu bạn với bà từng ấy năm.

Giọng nói dịu dàng của ông vang lên trong căn phòng lớn, thanh âm khàn khàn như đè nén khiến người ta nhớ lại những hồi ức xa xưa.

Ông đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại rồi đứng ngoài cửa rất lâu, cuối cùng, nở một nụ cười đắng chát rồi rời đi.

A Tú.

Tôi không nói gì cả bởi lẽ tôi không muốn bà khó xử, để bà phải lựa chọn giữa tôi và Dạ Tiêu. Hơn nữa, tôi cũng sợ mình thua thảm hại, thua bởi một người đã chết, có phải như vậy sẽ rất mất mặt đúng không?

Cho nên cứ như thế này đi, bà không mở lời từ chối, tôi cũng không lên tiếng cầu hôn, cứ thế cho đến hết kiếp này tôi cũng thấy đủ rồi.

Đêm nay là một đêm vừa dài vừa nặng nề.

Hôm sau, ăn sáng xong, Nhạc Yên Nhi quyết định đến công ty để thương lượng với Danny về cách giải quyết chuyện liên quan tới Giang Sở Thù.

Vừa vào công ty đã thấy lễ tân nhẹ nhàng chào hỏi:

- Chào chị Yên Nhi.

Cô khẽ gật đầu, nghĩ thầm trước nay chưa bao giờ thấy lễ tân nhiệt tình với mình như vậy.

Khó tin hơn là lúc gặp Giang Nhân, một nghệ sĩ ở nhóm khác, trong thang máy. Thấy cô, người này lập tức trở nên kích động:


- Chị Yên Nhi, hôm nay gặp được chị thật là tốt quá.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra vì sự nhiệt tình đột nhiên này, chỉ đành gật đầu mỉm cười cho phải phép.

Giang Nhân mong đợi nhìn cô:

- Chị Yên Nhi, chúng ta cùng một công ty, về sau có cơ hội tốt thì nhớ dìu dắt em nhé.

Cơ hội tốt? Mình toàn diễn vai phụ thì có cơ hội gì tốt? Giang Nhân coi trọng mình quá rồi.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy cậu ta chỉ tỏ ra lịch sự nên cũng khách sáo:

- Được, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ để lại cho cậu.

Giang Nhân mừng húm, lao tới ôm cô một cái:

- Cảm ơn chị Yên Nhi!

Nhạc Yên Nhi ngẩn ngơ ra khỏi thang máy, cho tới khi gặp Danny cô mới hiểu vì sao thái độ của mọi người hôm nay lại lạ như vậy.

- Tỷ lệ người xem lần đầu của White Lover đã vượt hơn 2.0 rồi, biết chưa?

Danny hỏi.

- Biết, đạo diễn Lộ còn tự gọi để báo cho tôi mà.

Với phim truyền hình mà nói, đây là một thành tích rất khá, quả là đáng chúc mừng.

- Cô biết tỷ lệ người xem hôm qua là bao nhiêu không?

Nhạc Yên Nhi thật thà lắc đầu:

- Không biết.


Hôm qua cô đi thăm mộ mẹ, cảm xúc không tốt nên chẳng hề xem phim, càng không quan tâm đến tỷ lệ người xem làm gì.

Danny vươn một bàn tay ra rồi giơ ba ngón.

- Tỷ lệ người xem hôm qua là 3.2!

Nhạc Yên Nhi nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Dù giá TV hiện nay liên tục giảm khiến cho TV trở thành thứ phổ biến rộng rãi, đồng thời tỷ lệ người xem cũng liên tục tăng, lại còn tăng mỗi lúc một cao, phim hot trước kia mới có thể đạt được 2.0, thế nhưng bây giờ thì không khó.

Tuy nhiên một bộ phim truyền hình có thể đạt tới tỷ lệ 3 điểm thì có thể nói là cực kỳ hot.

Dù Nhạc Yên Nhi là nữ phụ số một trong phim mà thôi, thế nhưng bằng một bộ phim có tỷ lệ người xem cao như vậy, sau này cô hoàn toàn có khả năng nhận vai nữ chính.

Nói cách khác, nhờ bộ phim này, Nhạc Yên Nhi đã nổi tiếng.

Cô ngẩn ra, nhìn Danny rồi nói:

Không thể nào đâu? Chẳng phải tỷ lệ ngày đầu tiên đã là cao nhất rồi à? Mấy hôm nay đều ổn định mà, sao tối qua lại tăng vọt thế? Cô không biết à? Chẳng phải cô với Giang Sở Thù đang phối hợp PR sao? Không phải là cô đồng ý để cậu ta đăng weibo à? Nhạc Yên Nhi càng chẳng hiểu gì cả:

- Chẳng phải anh ta đã PR vào buổi chiếu đầu tiên rồi à? Chuyện của bốn ngày trước rồi còn gì.

Danny lấy Ipad ra, mở giao diện weibo rồi vào thẳng trang cá nhân của Giang Sở Thù. Anh đưa máy cho Nhạc Yên Nhi đồng thời khinh bỉ:

- Bà cô của tôi ơi, dù gì cô cũng là người trong giới mà, cô có thể quan tâm đến chuyện liên quan tới mình hơn không hả?

Dạo gần đây Nhạc Yên Nhi quá bận, trước đó thì luôn ở cùng ông nội, hôm qua lại đi tảo mộ Nhạc Dĩnh, thậm chí tin giải trí cô còn chẳng đọc chứ nói gì đến chuyện lướt weibo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui