Dạ Đình Sâm gác máy, tiếp tục xem bộ phim điện ảnh hai người đang xem dở.
Nhưng Nhạc Yên Nhi đã không còn tâm trạng xem phim nữa, cô nâng cằm lên, không biết đang nghĩ gì.
- Sao thế?
Hắn lập tức chú ý đến sự khác thường của cô, hỏi nhỏ.
Cô nghĩ đến những điều mà Joanna nói với mình hôm qua, thật không ngờ cô ta cứ thế rời đi thật, trong lòng không tránh được có chút thổn thức.
- Joanna đi rồi à?
- Ừ.
Dạ Đình Sâm hờ hững đáp một tiếng, không có biểu hiện gì khác thường, điều này khiến trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy có gì đó là lạ.
Lúc Joanna đi chắc là rất buồn, cô cũng từng chờ đợi một người, biết cảm giác đó không hề dễ chịu, vì thế cô rất hiểu cảm giác của cô ta. Mà bây giờ Dạ Đình Sâm tỏ ra quá lạnh lùng, nếu như Joanna biết, chắc hẳn nhất định sẽ rơi lệ.
Dạ Đình Sâm thật sự ngốc thế ư? Hắn không biết một cô gái yêu mình lâu đến thế sao?
Lúc này Nhạc Yên Nhi lại thấy đau lòng cho Joanna, bất bình thay cô ta.
- Lòng dạ của anh cũng cứng rắn quá rồi đấy, Joanna yêu anh bao nhiêu năm như thế, bây giờ cô ta đi rồi, hy vọng anh đến tiễn mình, anh còn nói muốn đưa em cùng đi, chẳng phải làm tổn thương người ta sao?
Dạ Đình Sâm nhíu mày lại, khó hiểu nhìn cô:
- Em đang tức giận à? Tại sao?
Bạch Kính Thần nói, phụ nữ ghét nhất là thái độ mập mờ không rõ ràng của đàn ông, chẳng lẽ hắn làm như thế là sai sao?
Nhạc Yên Nhi lãnh đạm nhìn hắn:
- Trả lời câu hỏi của em đi.
Cả phòng khách đều yên lặng, mấy người giúp việc phát hiện ra bầu không khí không giống bình thường giữa hai vị chủ nhân nên lũ lượt tránh đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Không biết tại sao, trong lúc yên lặng, Nhạc Yên Nhi lại cảm thấy điều hòa ở đây có hơi lạnh, khiến cô không nhịn được rùng mình.
Giây tiếp theo, Dạ Đình Sâm đã ôm cô vào vòng tay ấm áp của mình.
Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai cô.
- Đúng, tôi vẫn luôn biết tình cảm của Joanna, còn biết sớm hơn cả khi cô ta nói ra. Nhưng tôi không vạch trần vì sợ cô ta xấu hổ, dù gì thì tôi không có cách gì đáp lại tình cảm đó. Tôi không muốn đi tiễn cũng là hy vọng cô ta có thể cắt đứt mọi nhớ nhung, sớm ngày bắt đầu cuộc sống của chính mình thôi.
- A Thần nói với tôi, tình cảm phải có giới hạn rõ ràng, lúc yêu một người thì không thể mập mờ không rõ ràng với một người khác nữa, tôi dứt khoát với cô ta là vì không muốn em hiểu lầm, Yên Nhi, em nói cho tôi biết đi, tôi sai rồi sao?
Dạ Đình Sâm cao quý kiêu căng, bây giờ lại nhỏ nhẹ hỏi cô, hắn sai rồi sao.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy lòng mình run lên.
Cô rất cảm động, tuy nhiên bây giờ ngoài cảm động ra, còn cảm thấy có chút bi thương.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, dựa vào lồng ngực của hắn, nhỏ giọng bảo:
- Anh không sai, là do em sợ… Em cứ cảm thấy, ở bên cạnh anh giống như một giấc mơ, nhưng mơ rồi cũng có lúc phải tỉnh lại, nếu như có một ngày, em phải rời đi, anh cũng sẽ tuyệt tình để em đi một mình thế sao?
Dạ Đình Sâm nghe thế tìm lòng hắn đột nhiên mềm nhũn ra.
Cánh tay ôm lấy cô trong nháy mắt siết chặt lại, những ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc mềm mượt của cô, vuốt ve nhẹ nhàng, giọng nói của hắn vô cùng quả quyết.
- Sẽ không đâu, tôi sẽ không bao giờ để em rời đi.
Giọng điệu nói chuyện của hắn giống như một lời thề.
Nhạc Yên Nhi nhắm mắt lại, rúc sâu vào trong ngực hắn.
Bây giờ cô đang có được tình cảm hiếm có tốt đẹp nhất, nhưng tại sao trong lòng cô luôn có dự cảm không lành, khiến cho cô cảm giác được sự sợ hãi từ tận sâu đáy lòng trào lên?
Nhạc Yên Nhi cố vùi những cảm xúc này xuống, chôn mặt vào cổ Dạ Đình Sâm.
…
Phim White Lover sắp được chiếu rồi, thứ tư này sẽ có một buổi tuyên truyền của các diễn viên chính.
Vì lúc trước đạo diễn Lộ đã liên lạc với Nhạc Yên Nhi nên cô đương nhiên phải nể mặt ông, để thời gian trống đi tham dự buổi tuyên truyền này.
Vì không phải là thông cáo của công ty nên Dạ Đình Sâm sai lái xe đưa cô đi, cô ngồi ở ghế sau, cầm Ipad xem thứ tự hoạt động mà đạo diễn Lộ gửi cho.
Nhưng đang đi trên đường thì xe của cô bị một chiếc xe khác vượt đèn đỏ đâm trúng.
Nhạc Yên Nhi ngồi phía sau bị nảy người lên thật mạnh, lái xe hoảng hốt, vội vàng giải thích:
- Xin lỗi thiếu phu nhân, tôi không chú ý tới chiếc xe đó…
Lái xe tất nhiên cũng không muốn xảy ra chuyện thế này, Nhạc Yên Nhi lắc đầu, nói:
- Không sao, anh xuống xử lý chuyện này trước đi đã.
Bởi vì chủ nhân của chiếc xe đụng trúng họ đã xuống xe, lại còn bắt đầu mắng nhiếc.
Những lời lẽ bậy bạ bẩn thỉu đó không nên để thiếu phu nhân nghe thấy, lái xe vội vàng xuống xe giải quyết.
Vào đúng lúc này, màn hình chiếc Ipad trong tay Nhạc Yên Nhi đột nhiên đen kịt.
- Hử, hỏng rồi à?
Nhạc Yên Nhi nhíu mày, có ấn thế nào cũng không có phản ứng gì, vừa chuẩn bị cưỡng chế tắt nguồn không ngờ tới màn hình lại lóe lên.
Trong nền tối đen của Ipad hiện ra một cái sọ đầu lâu máu me đầm đìa.
Nhạc Yên Nhi bị dọa giật nảy người, chuyện gì thế này? Dính virus rồi? Hay là bị hack?
Lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì sọ đầu lâu dần dần biến mất, một đoạn video tự động phát.
Giọng nói đó đã được máy đổi giọng xử lý, the thé vặn vẹo, nghe rất chói tai.
‘Bé cưng Yên Nhi à, cô đúng là không nghe lời, tôi có lòng tốt khuyên cô rời xa Dạ Đình Sâm, nhưng ngược lại tình cảm của các người càng ngày càng tốt. Người cô đơn như tôi đây ghét nhất là thấy những người yêu nhau tới được với nhau đấy. Còn nhớ những lời tôi đã nói không? Trò chơi đã bắt đầu rồi, chỉ cần tôi không chết thì trò chơi này vĩnh viễn không kết thúc, ha ha ha ha…’
Giọng nói giống như quỷ khóc sói gào vang vọng trong chiếc xe chật hẹp, khiến cho cô nổi hết da gà.
Vào lúc cô cho rằng đã kết thúc thì lại có một video khác được phát.
Một thiếu nữ quần áo tả tơi đứng trên boong thuyền, quần áo rách te tua không thể che hết được những vết sưng bầm trên làn da trắng nõn của cô ấy, hiển nhiên cô gái này đã bị người ta hành hạ.
Cô gái hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn vào người cầm máy quay, lộ ra gương mặt tiều tụy.
Ánh mắt của cô trống rỗng, hai mắt vô thần, hiển nhiên thần trí đã không còn minh mẫn nữa.
Nhưng vào khoảnh khắc khi Nhạc Yên Nhi nhìn thấy gương mặt cô ấy lập tức sửng sốt đến nín thở, trong đầu trống rỗng, cô lấy tay che miệng không để mình kêu ra tiếng.
Đây rõ ràng là Đỗ Hồng Tuyết bản thiếu nữ! Cô gái này giống hệt cô ta!
Nhạc Yên Nhi lập tức hiểu ra thiếu nữ này là ai.
Cô ấy đương nhiên không phải là Đỗ Hồng Tuyết mấy năm trước, mà là Mạnh Y Bạch!
Chẳng lẽ… đây chính là video quay trước khi Mạnh Y Bạch chết vào năm đó sao?!
Gió biển thổi qua cơ thể gầy yếu của Mạnh Y Bạch, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, chật vật, thống khổ, còn có mỹ cảm cực hạn sau khi bị phá hủy.
- Cho tôi thuốc…
Mạnh Y Bạch mở miệng, giọng nói khàn khàn, nhỏ tới mức gần như không nghe được, không to hơn tiếng kêu của một con mèo là bao.
Sau đó có một giọng trêu tức của đàn ông vang lên, gã hỏi:
- Cô muốn cái này sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...