Điện thoại của Nhạc Yên Nhi đã hết pin, cô lo mình không tìm được Dạ Đình Sâm, thế nhưng vừa xuống dưới, cô đã nhận ra lo lắng của mình là thừa.
Dạ Đình Sâm nói sẽ chờ cô, và hắn thực sự đã chờ cô trên chiếc ghế dài trước cổng bệnh viện.
Có rất nhiều người đi ngang qua đều len lén quay đầu nhìn người đàn ông đẹp hơn ngôi sao này, thậm chí có cô gái còn mạnh dạn lấy điện thoại chụp mặt nghiêng của hắn.
Dạ Đình Sâm ngồi một mình ở đó, ánh nắng chiều kéo chiếc bóng hắn ra thật dài, hệt như một bức tranh vậy. Bóng lưng thẳng của hắn có vẻ thật cô đơn.
Từ khi cô vào trong tới nay, hắn đã chờ bốn tiếng.
Nhạc Yên Nhi chầm chậm đi tới, càng đến gần, cô càng thấy sống mũi cay cay.
Cô luôn biết Dạ Đình Sâm rất mạnh mẽ, hắn hệt như một vị thần không gì không gì không làm được, luôn xuất hiện vào lúc cô cần nhất, giúp cô giải quyết mọi vấn đề, dường như chẳng có chuyện gì làm khó được hắn cả.
Nhưng bây giờ cô nhận ra rằng Dạ Đình Sâm cũng sẽ cô đơn.
Về tình cảm, hắn cũng chỉ là một người bình thường, cũng cần sự quan tâm từ người khác.
Khi nãy hắn để cô đi xem Lâm Đông Lục, hẳn là lòng hắn cũng không dễ chịu gì.
Nhạc Yên Nhi rón rén bước tới sau lưng Dạ Đình Sâm rồi ôm lấy cổ hắn, dụi mặt vào lưng hắn.
Cô cảm thấy người hắn cứng lại thì dịu dàng nói:
- Chồng ơi, em về rồi.
Dạ Đình Sâm giơ tay lên, bàn tay to của hắn bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ của cô, khẽ hỏi:
- Lâm Đông Lục không sao chứ?
- Giải phẫu thành công, cũng không còn nguy hiểm nữa. Em đã gọi cho Hank và Bạch Nhược Mai để họ tới chăm sóc nhưng không nối máy được với ai cả, thế nên em để bệnh viện liên hệ cho nhà họ Lâm rồi.
Bây giờ cô đã không còn quan hệ gì với Lâm Đông Lục nữa, vậy nên cô không tiện liên lạc với nhà họ.
Biết người kia không sao, mình cũng có thể rời khỏi đây, cô sẽ tới gặp để nói lời cảm ơn nhưng không phải bây giờ.
Dạ Đình Sâm gật dầu:
- Chờ anh ta khỏe rồi chúng ta tới cảm ơn.
Cho dù không muốn nhưng sự thật là vậy, tình địch của hắn đã cứu vợ hắn, cảm ơn là việc nên làm.
Nhạc Yên Nhi không nói gì, cô chỉ gật dầu.
- Khi nãy chị An gọi, nói Đỗ Hồng Tuyết tỉnh rồi, chúng ta cũng tranh thủ đi xem sao.
Nhạc Yên Nhi gật đầu.
Cô không ngờ mình lại tốn hẳn một ngày trong bệnh viện thế này.
Sáng nay, câu chuyện bệnh nhân cầm dao đâm người khác bị thương trong bệnh viện đã truyền đi khắp nơi, chị An cũng kể chuyện này với Đỗ Hồng Tuyết, vậy nên khi hai người họ vào phòng bệnh, cô ta đã vội hỏi:
- Yên Nhi, chủ tịch Dạ, hai người không sao chứ? Có bị thương không?
Nhạc Yên Nhi mỉm cười, lắc đầu:
- Chúng tôi không sao cả.
Chị An ở bên cạnh cũng nói:
- Hồng Tuyết, em đúng là quan tâm vớ vẩn, cô Nhạc còn có chủ tịch bảo vệ, chắc chắn sẽ không sao.
- Đúng vậy, còn có chủ tịch Dạ nữa, em... em quan tâm thừa rồi, có chủ tịch bảo vệ, chắc chắn là không sao rồi.
Đỗ Hồng Tuyết chớp mắt, cô ta cúi xuống, thất thần lên tiếng.
Nhạc Yên Nhi không muốn nói nhiều về việc này, cô đổi chủ đề:
- Hồng Tuyết, thân thể sao rồi? Bác sĩ bảo gì?
- Chấn động não nhẹ thôi, không phải vấn đề lớn gì, nhưng mà máy móc rơi xuống, rách da, có lẽ trên trán sẽ có sẹo.
Đỗ Hồng Tuyết cắn môi đáp lời, có vẻ đau lòng.
Với một nữ diễn viên mà nói, trên mặt có sẹo là một chuyện rất nghiêm trọng, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ sự nghiệp.
Đỗ Hồng Tuyết vốn không nổi tiếng, nếu trán còn có sẹo, vậy sau này lấy đâu ra cơ hội tốt nữa?
Vì nghĩ tới những điều đó nên sắc mặt cô ta mới ảm đạm như vậy.
Nhạc Yên Nhi cũng nghĩ như thế, đều là nữ diễn viên, cô rất thông cảm với Đỗ Hồng Tuyết nên quay sang nói với Dạ Đình Sâm:
- Giờ cô ấy đã là diễn viên của Giải trí Hoàn Vũ, vậy anh cũng nên để cô ấy được điều trị với điều kiện tốt nhất, đừng để mặt cô ấy có sẹo.
Dạ Đình Sâm gật dầu:
- Em yên tâm.
Nhạc Yên Nhi nói với Đỗ Hồng Tuyết:
- Dạ Đình Sâm đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được, cô yên tâm điều trị đi.
Vẻ mặt Đỗ Hồng Tuyết cứng lại trong nháy mắt rồi miễn cưỡng cười:
- Được, vậy cảm ơn hai người.
Nhạc Yên Nhi nói gì Dạ Đình Sâm nghe nấy, hình ảnh này khiến Đỗ Hồng Tuyết nhức mắt.
Thế này là gì? Nhạc Yên Nhi bố thí cho mình ư?
Chẳng lẽ Dạ Đình Sâm không quan tâm đến mình chút nào, vẫn phải chờ Nhạc Yên Nhi mở miệng à?
Tâm trạng Đỗ Hồng Tuyết trở nên khó chịu hẳn, cô ta không muốn nhìn thấy hai người kia trong phòng nữa, giả vờ mệt mỏi, nói:
- Tôi thấy hơi mệt rồi, đầu đau lắm, chủ tịch Dạ, Yên Nhi, hay là hai người về trước đi, chờ khỏe rồi tôi sẽ tới cảm ơn.
- Được, vậy cô nghỉ đi, khi khác chúng tôi tới thăm.
Dạ Đình Sâm nói một câu rồi rời đi cùng Nhạc Yên Nhi.
Phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại, chị An thấy Đỗ Hồng Tuyết tựa vào thành giường, có vẻ suy tư chứ không muốn nằm nghỉ thì bắt đầu gọt táo cho cô ta.
Chị cũng nói chuyện:
- Hồng Tuyết, khi nãy chị chưa kể hết. Lúc cô Nhạc bị bắt, chủ tịch đã không để ý an nguy của mình mà đổi chỗ với cô ấy. Em nói xem thân phận chủ tịch thế nào, vậy mà có thể đối xử với một cô gái như vậy, cô Nhạc quả là tốt số, có thể gặp được người đàn ông tốt như vậy đúng là hạnh phúc, đâu có như chúng ta...
- Đủ rồi!
Chị An chưa nói hết lời, Đỗ Hồng Tuyết đã khốn khổ gào lên, còn gạt tay khiến cho quả táo mới gọt được một nửa rơi xuống đất.
Chị An giật mình, kinh ngạc nhìn sang.
Thời gian ở Hoàn Vũ của Đỗ Hồng Tuyết chưa lâu, cô ta luôn ra vẻ dịu dàng nhát gan, còn luôn nghe lệnh của công ty chứ chưa bao giờ có cảm xúc mạnh thế này.
Đỗ Hồng Tuyết cũng nhận ra mình đã thất thố, cô ta lúc này mất bò mới lo làm chuồng, vội xin lỗi:
- Chị An, xin lỗi chị, khi nãy em đau đầu vô cùng, không biết mình làm gì nữa, em chỉ thấy quá ồn, em muốn nghỉ ngơi thôi...
Cô ta lại trở về với vẻ đáng yêu, đâu còn thấy bóng sự hung dữ khi nãy nữa.
Trong nháy mắt, chị An cảm thấy mình gặp ảo giác, thế nhưng khi thấy quả táo lăn trên đất, chị biết đây hoàn toàn là sự thật.
- Hồng Tuyết, em... em không sao chứ?
Chị An lo lắng hỏi.
- Không sao ạ, em mệt quá nên muốn nghỉ thôi. Chị ra ngoài được không?
Chị An là người rất tốt tính, đồng ý ngay, thế nhưng trước khi đi chị còn không yên tâm nên quay lại nhìn qua rồi mới ra ngoài.
Chờ tới khi phòng bệnh trở về yên tĩnh, vẻ nhu nhược trên mặt Đỗ Hồng Tuyết mới biến mất.
Nhạc Yên Nhi có gì tốt mà Dạ Đình Sâm lại che chở cô ấy như thế?
Mình có chỗ nào kém cô ấy sao?
Mình cũng trẻ đẹp, thậm chí còn dịu dàng hơn cô ấy, càng làm người ta yêu thương hơn.
Còn cả chuyện Joanna cho mình biết nữa.
Đỗ Hồng Tuyết nheo mắt, trong mắt dần nhuốm vẻ không cam lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...