Không ngờ tự nhiên có một đội cảnh sát võ trang hạng nặng xộc vào phòng, rồi giơ súng chỉ thẳng vào Dư San San.
Dư San San sợ rúm cả người, giơ vội tay lên, mặt trắng bệch ra rồi hét:
- Chú cảnh sát ơi cháu là người tốt mà! Nhạc Yên Nhi vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Cô bất đắc dĩ nói:
- Tớ báo cảnh sát đấy, tớ cứ tưởng cậu bị bắt cóc thật rồi gặp nguy hiểm tính mạng gì cơ.
Dư San San trợn tròn mắt:
- Cậu báo cảnh sát à? Má ơi, cô đâu muốn to chuyện như vậy đâu.
Tuy tên trai bao kia nhốt cô ở đây, thế nhưng anh ta còn chưa làm gì quá đáng cả mà.
Bây giờ cảnh sát đến đây rồi, họ có bắt tên trai bao đó đi không? Anh ta có bị ngồi tù không? Hơn nữa… đến khi cảnh sát sinh nghi mà điều tra thì chẳng phải chuyện cô tìm trai bao cũng sẽ lộ tẩy à?
- Báo cáo đội trưởng, trong phòng không có nhân vật khả nghi, cũng không có vũ khí nguy hiểm.
Thế nhưng tôi tìm thấy cái này ở trong phòng ngủ… Tiếng báo cáo đang rõ ràng dõng dạc, càng về cuối lại càng nhỏ dần đi.
Mọi người nhìn vào tay anh ta thì thấy nào là nến, nào là roi da, dây thừng, và cả thuốc bôi trơn… Ở đây đều là người trưởng thành, chỉ cần liếc một cái cũng biết đó đều là đồ dùng tình thú.
Mọi người đều có vẻ xấu hổ, chỉ có mỗi đội trưởng là nghiêm túc hẳn lên.
Giam giữ một cô gái, lại còn tàng trữ nhiều đồ dùng tình thú bị cấm thế này, đây rất có thể là một tên phản xã hội biến thái.
Chắc chắn hắn sẽ ra tay với phái nữ rồi làm những việc trái với pháp luật.
Đội trưởng nhận lấy đống “chứng cứ gây án”
, đi tới trước mặt Nhạc Yên Nhi và Dư San San rồi hỏi một cách nghiêm túc:
- Nhạc tiểu thư, cô là người báo án đúng không? Vậy chắc đây là người bị hại rồi.
Xin hỏi cô có nhìn thấy mặt của người kia không? Hắn có quấy rối tình dục cô không? Mời cô về cục của chúng tôi lấy lời khai được chứ?
- Tôi… chuyện này… Dư San San không biết phải nói thế nào.
Cô thật sự không định làm to chuyện đến vậy.
Vốn dĩ cô chỉ muốn gọi Nhạc Yên Nhi đến đón mình đi là xong thôi.
Thế nhưng cứ nghĩ đến việc Bạch Kính Thần không cho mình đi ban nãy, lại còn cưỡng hôn mình, thì Dư San San cũng muốn trả thù anh ta một chút.
Phải dạy cho tên trai bao này một bài học, cho chừa thói hơi tí là giam người đi.
Thế là cô hỏi:
- Nếu anh ta không quấy rối tôi nhưng lại giam tôi vào, hạn chế tự do thân thể của tôi thì có phạm pháp không? Trước đây hai người có quen biết nhau không? Không biết, chúng tôi hoàn toàn không quen biết gì nhau cả! Thế thì đương nhiên là phạm pháp, hơn nữa còn là hành vi gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự an toàn xã hội.
Chúng tôi sẽ lập án ngay lập tức để bắt đầu điều tra.
Đội trưởng không ngờ giữa kinh thành như thành phố A mà lại có thành phần nguy hiểm như thế.
Hắn dám giam giữ một cô gái trẻ, nếu cứ để mặc hắn hoành hành thì ai biết có dẫn đến cưỡng hiếp, tổn hại cơ thể hoặc thậm chí là giết người hay không! Anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra trước mắt mình.
- Xin hỏi cô có biết bây giờ kẻ đó đang ở đâu không? Dư San San lắc đầu.
Cô hoàn toàn không biết gì về Bạch Kính Thần cả, đến cái tên cũng là anh ta nói cho cô, không biết chừng lại là tên giả hay nghệ danh ấy chứ.
Đúng lúc đó thì có tiếng nói lúng túng từ ngoài cửa vọng vào:
- Tôi… tôi đến đưa cơm cho khách của anh Bạch… Dư San San nhanh trí nghĩ ra rồi hưng phấn vỗ đùi mà nói:
- Tên kia cấu kết với khách sạn này, chắc chắn là họ biết tên biến thái đó đi đâu! … Lúc này, ở tập đoàn đế quốc L.N, trong văn phòng chủ tịch.
Bạch Kính Thần ngồi đối diện với Dạ Đình Sâm, đọc kĩ bản hợp đồng trong tay rồi cười lạnh một tiếng và ném nó lên bàn.
- Đòi mười điểm? Dã tâm của bất động sản Quảng Thịnh lớn quá rồi đấy, không sợ nghẹn chết à? Dạ Đình Sâm thì không có cảm xúc gì, hắn chỉ thản nhiên nói:
- Hắn muốn, nhưng chưa chắc người ta đã cho.
Bạch Kính Thần được câu nói của Dạ Đình Sâm nhắc nhở, bèn mỉm cười:
- Đúng vậy, trên thị trường có bao nhiêu nhà cung cấp, chẳng lẽ đều chịu chết nhường Quảng Thịnh hay sao? Trong lúc hai người bàn công việc thì cấp dưới trình lên lịch trình đi tiệc rượu, Bạch Kính Thần liếc qua bèn ngạc nhiên hỏi: Đây là tiệc gì mà có thể mời được anh đích thân tới thế? Kỉ niệm một trăm năm thành lập Dior, tôi là cổ đông, họ mời đến xem một chút. Bạch Kính Thần bừng bừng hưng trí:
- Anh cả, gần đây anh đào hoa ghê nhỉ, chưa kể cô vợ xinh đẹp như hoa, còn một Joanna nóng bỏng gợi cảm, lại còn Đỗ Hồng Tuyết nữa chứ.
Anh mua cả hợp đồng của cô ta rồi hả? Anh định đưa cô nào đến bữa tiệc kia đây? Dạ Đình Sâm liếc anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng:
- Cậu thích lắm lời thế từ bao giờ vậy? Bạch Kính Thần tặc lưỡi:
- Đúng là cái đồ chiều vợ phát cuồng, nhưng mà Đỗ Hồng Tuyết là người phát ngôn mới kí hợp đồng của L.N thì chắc là cũng đến tham dự đúng không? Anh không sợ để hai người đó gặp nhau rồi xảy ra chuyện gì à?
- Kẻ kia hao tâm tổn tứ đẩy Đỗ Hồng Tuyết ra trước mặt tôi chẳng phải là để xem phản ứng của tôi sao? Nếu tôi không phản ứng gì cả thì làm sao hắn đi bước tiếp theo được? Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để thăm dò bước kế tiếp của hắn.
Phải biết thái độ của hắn với Nhạc Yên Nhi, tôi mới quyết định có chơi trò chơi này cùng hắn hay không.
Dạ Đình Sâm nói xong thì đôi mắt cũng lạnh đi, môi mỏng hơi mím lại, cả người toát ra khí thế cực kì nguy hiểm.
Bạch Kính Thần cũng thu lại vẻ cợt nhả ban nãy mà hỏi với vẻ nghiêm túc:
- Nếu anh phát hiện kẻ kia gây bất lợi cho Nhạc Yên Nhi, thì anh sẽ vứt bỏ con cờ Đỗ Hồng Tuyết sao? Đỗ Hồng Tuyết là quân cờ của kẻ kia, kì thực cũng chỉ là quân cờ của Dạ Đình Sâm.
Phải khống chế được Đỗ Hồng Tuyết thì họ mới có thể lần theo manh mối để tìm ra kẻ kia, sau đó diệt gọn.
Đây cũng là lí do vì sao Dạ Đình Sâm mua hợp đồng của Đỗ Hồng Tuyết rồi nhét cô ta vào công ty giải trí Hoàn Vũ.
Hết thảy đều là quyết định sau khi đã cân nhắc ích lợi được mất, chứ không phải bởi Đỗ Hồng Tuyết làm bộ xinh đẹp yếu đuối cầu xin mà có.
Từ đầu tới cuối, trong mắt Dạ Đình Sâm, dù Đỗ Hồng Tuyết có phải là Mạnh Y Bạch hay không thì cô ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Nhưng nếu Dạ Đình Sâm từ bỏ Đỗ Hồng Tuyết thì chẳng khác nào từ bỏ con đường ngắn nhất để lần ra kẻ kia, tấm lưới mà họ giăng từ lâu cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
Bạch Kính Thần không dám tin rằng Dạ Đình Sâm lại có thể làm đến nước này vì Nhạc Yên Nhi.
Ánh mắt của Dạ Đình Sâm trĩu nặng nhưng giọng nói lại bình tĩnh tột cùng:
- Phải, tôi không thể lấy an toàn của Yên Nhi ra để mạo hiểm được.
Bạch Kính Thần thở dài, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Dạ Đình Sâm quan tâm một cô gái đến như vậy.
Hắn không chấp nhận bất cứ việc mạo hiểm nào uy hiếp đến sự an toàn của cô, dường như coi cô còn quan trọng hơn tất cả những gì mình có vậy.
Đây chính là tình yêu ư? Bạch Kính Thần không sao hiểu nổi.
Anh vẫn cho rằng loại người như bọn họ chỉ yêu chính bản thân mình thôi.
Văn phòng chủ tịch chìm trong một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Đúng lúc này thì điện thoại vang lên một tiếng.
Dạ Đình Sâm bật loa ngoài.
- Chủ tịch, có một đội cảnh sát tới công ty, muốn mời Bạch thiếu tới cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...