Sở dĩ Joanna tự tin như thế cũng có nguyên nhân, bởi vì bao nhiêu năm qua Dạ Đình Sâm vẫn không hề có bạn gái.
Trừ Mạnh Y Bạch ra thì cô ta là người phụ nữ duy nhất có thể đến gần Dạ Đình Sâm.
Chẳng qua lúc trước bị Mạnh Y Bạch chặn ngang nên cô ta mới không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Dạ Đình Sâm mà thôi.
Cuối cùng cũng chờ được tới ngày Mạnh Y Bạch gặp chuyện chẳng lành, Joanna cứ nghĩ rằng cơ hội của mình đã tới, ai mà ngờ được sau khi mất đi Mạnh Y Bạch thì Dạ Đình Sâm lại càng thêm lạnh lùng chẳng hiểu tình người.
Hắn nhận lấy hết thảy lỗi lầm trong chuyện xảy ra với Mạnh Y Bạch, rồi phủ kín mình bằng tự trách và áy náy, và cũng không bao giờ chấp nhận thêm bất cứ ai khác nữa.
Joanna thử đủ mọi cách mà chẳng hề có kết quả gì, điều duy nhất có thể khiến cho cô ta yên tâm một chút, là cô ta biết rằng mình không làm được, nhưng những cô gái khác cũng không làm nổi.
Ít nhất thì cô ta vẫn là người bạn khác giới duy nhất của Dạ Đình Sâm, điểm xuất phát của cô ta cao hơn người khác nhiều.
Dạ Đình Sâm ở lại thành phố A, dùng dằng không chịu về nước E, làm cho Joanna nóng lòng như lửa đốt.
Rốt cuộc thì lần này cô ta cũng tìm được một cơ hội.
Cô ta thuyết phục được bố mình giao cho một dự án ở thành phố A, giúp cô ta có thể ở lại thành phố A một thời gian.
Joanna mãn nguyện lắm.
Nghĩ ngợi một hồi, cô ta lấy điện thoại ra đánh một tin nhắn dài rồi gửi cho một số máy lạ.
“Tôi xuống máy bay rồi, nếu tôi làm theo lời cô thì cô có thể giành lấy Dạ Đình Sâm thật sao?”
đoạn này chưa biết đối phương là nam hay nữ nên em để tạm là cô nhé.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy bể, hồi lâu mà không thấy trả lời.
Joanna ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông cao lớn quen thuộc đi vào từ phía cửa sân bay.
Joanna đứng bật dậy, vẻ âm u trên mặt rút đi nhường chỗ cho nụ cười sung sướng.
Cô ta vẫy tay với hắn:
- Đình Sâm, em ở đây này! Dạ Đình Sâm liếc thấy cô ta thì rảo bước đi tới.
Đã hai năm rồi Joanna chưa gặp Dạ Đình Sâm, thế nhưng trong hai năm nay Dạ Đình Sâm cũng không thay đổi quá nhiều.
Có chăng chỉ là hắn đẹp trai hơn và trưởng thành hơn, khiến cho tim cô ta càng thêm loạn nhịp mà thôi.
Trong mắt người đàn ông vĩ đại ấy lúc này đây chỉ có mình cô ta, và hắn đang bước từng bước đến bên cô ta đó.
Ý nghĩ này cuốn theo cảm giác hư vinh cuộn trào trong lòng Joanna.
Khi Dạ Đình Sâm đi tới trước mặt Joanna, cô ta vươn tay ra định ôm hắn một cái thật chặt.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại dùng động tác kéo hành lý để né tránh cô ta.
Joanna hơi thất vọng, thế nhưng cảm giác thất vọng ấy tiêu tan rất nhanh.
Bởi vì cô ta hiểu rõ do chướng ngại tâm lý mà Dạ Đình Sâm ghét tiếp xúc với phụ nữ nói chung, chứ không chỉ đối xử với một mình cô ta như vậy.
- Đình Sâm, cuối cùng thì anh cũng tới rồi.
Dạ Đình Sâm nói thẳng:
- Tin tức về Mạnh Y Bạch đâu? Nét cười trên mặt Joanna sượng ngắt.
Cô ta bay qua đại dương, vượt ngàn dặm xa xôi về đây tìm hắn, vậy mà vừa mới gặp nhau hắn đã hỏi ngay đến tin tức của Mạnh Y Bạch chứ chẳng quan tâm đến cô ta một chút nào.
Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, cô ta mãi mãi thua kém một người đã chết sao? Joanna khẽ cắn môi rồi dằn hết cảm xúc của mình vào tận đáy lòng, không muốn để lại ấn tượng xấu gì cho người đàn ông đối diện.
Cô ta mỉm cười tươi tắn:
- Đừng vội mà, em để máy tính trong vali rồi, anh đưa em về khách sạn trước đi, chuyện này không thể nói trong chốc lát được đâu.
Dạ Đình Sâm cũng biết rằng mình quá nóng vội rồi.
Thế nhưng hắn đã tìm kiếm suốt mười năm, vất vả lắm mới có được tin tức về Mạnh Y Bạch, hắn làm sao có thể không nóng vội được cơ chứ? Dạ Đình Sâm kiềm chế nỗi lo âu trong lòng, rồi lên xe cùng Joanna với dáng vẻ thân sĩ Anh Quốc lãnh đạm và chu đáo.
Dạ Đình Sâm đưa Joanna đến khách sạn năm sao lớn nhất thành phố A – khách sạn Victoria, rồi đi với cô lên tận phòng.
Joanna biết Dạ Đình Sâm sốt ruột nên cũng không lề mề.
Vừa vào đến phòng, cô ta đã mở vali rồi lấy máy tính ra.
Sau khi khởi động máy, Joanna mở một tấm ảnh rồi nói với Dạ Đình Sâm:
- Ba tháng trước, bộ phim “Người mất tích”
do công ty giải trí Hoa Duyệt đầu tư đi tới nước F để quay ngoại cảnh.
Đây là tấm ảnh mà một người bạn của em vô tình chụp được, anh xem này, cô gái này có giống Y Bạch không? Joanna chỉ vào một bóng người trong góc khuất.
Cô ta còn phóng ảnh tới kích cỡ lớn nhất rồi điều chỉnh độ nét ở góc trái phía dưới tấm ảnh, giúp Dạ Đình Sâm nhìn được rõ hơn.
Chính giữa tấm ảnh là nam nữ nhân vật chính, cô gái này đứng ở một góc, chắc chỉ là diễn viên phụ thôi.
Cô mặc váy liền áo trắng tinh, tóc dài chạm eo, dù là nhìn nghiêng thì vẫn nhận ra nét mặt của cô vô cùng xinh xắn.
Dạ Đình Sâm trợn to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Dù khuôn mặt của cô gái trong ảnh hơi mờ, thế nhưng vóc dáng, khí chất và đường nét trên gương mặt đều khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
- Là cô ấy! Dạ Đình Sâm thốt lên, trong giọng nói đượm đầy quả quyết.
Có lẽ vì hồi hộp, cũng có lẽ là vì hưng phấn, giọng nói của Dạ Đình Sâm hơi run lên.
Hắn tìm kiếm mười năm, cuối cùng cũng có kết quả rồi! Joanna nghe thấy giọng điệu của hắn thì biết ngay hắn vô cùng thân thiết với Mạnh Y Bạch, lửa ghen lại nhen lên từ tận đáy lòng.
Thế nhưng cô ta che giấu rất khá, không hề để lộ chút dấu hiệu nào.
Cô ta chỉ duy trì dáng vẻ vô cùng quan tâm đến bạn bè mà thuật lại chi tiết tin tức cho Dạ Đình Sâm nghe.
- Sau khi em thấy bức ảnh này thì đã đi điều tra cô gái này ngay lập tức.
Cô ấy là nghệ nhân dưới trướng truyền thông Hoa Duyệt, diễn vai nữ phụ trong bộ phim này.
Thế nhưng tên cô ấy không phải Mạnh Y Bạch mà là Đỗ Hồng Tuyết, cũng không phải 25 tuổi mà mới có 24 thôi.
Chỉ là một diễn viên vô danh của Hoa Duyệt, thảo nào hắn lại chưa từng để ý đến cô.
Cho dù thân phận của Đỗ Hồng Tuyết vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng Dạ Đình Sâm vẫn kiên quyết nói:
- Là cô ấy, tôi sẽ không nhận nhầm người.
Dạ Đình Sâm dám khẳng định như thế, là bởi vì hắn hiểu Mạnh Y Bạch quá rõ ư? Joanna âm thầm nghiến răng.
Nỗi chua xót thấu tim cuộn lên trong lòng khiến cho cô ta không tài nào cười nổi.
Cô ta chỉ đành quay đầu đi, để không cho Dạ Đình Sâm thấy được vẻ mặt của mình.
Dạ Đình Sâm nhìn kĩ ảnh chụp một lần nữa rồi quay đầu sang nói với Joanna:
- Anna, cảm ơn cô đã tới đây nói cho tôi biết tin tức này.
Cô đã giúp đỡ tôi nhiều lắm đấy.
Nghe thấy lời cảm ơn của hắn, Joanna mới mỉm cười:
- Dù gì Y Bạch cũng là bạn thân của em mà, không ai mong muốn chuyện năm đó xảy ra… cũng chỉ có anh kiên trì tìm kiếm suốt mười năm, mới làm cho em tin rằng Y Bạch thực sự còn sống.
- Nếu cô ấy đúng là Y Bạch, thì tôi sẽ báo đáp cô tử tế.
Mấy năm nay không phải Dạ Đình Sâm không thu thập được manh mối gì khác, thế nhưng lúc đi kiểm chứng thì mãi là công dã tràng mà thôi.
Lần này hắn cũng phải đích thân đi gặp Đỗ Hồng Tuyết để xác nhận cô đúng là Mạnh Y Bạch thì mới an tâm được.
Joanna nghe thấy thế thì nghĩ bụng, báo đáp ư? Hắn sẽ báo đáp cô ta theo cái cách mà cô ta muốn chứ? Cô ta làm biết bao nhiêu việc như thế không phải là vì Mạnh Y Bạch đâu, mà chính là vì hắn đấy! Joanna không thể thốt suy nghĩ ấy thành lời, nhưng cũng không muốn nói chuyện về một cô gái khác với Dạ Đình Sâm.
Cô ta đổi đề tài:
- Trước khi em đến thành phố A thì có nghe bố em nói, rằng bác gái đã quyết định một mối hôn sự cho anh, bây giờ anh có vị hôn thê rồi, có thật không vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...