Tâm trạng Hank rối bời, nói:1111
- Hẳn là cô có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Đông Lục, dù bây giờ anh ấy hôn mê nhưng cũng là cơ hội tốt, có lời gì cô cứ nói ra, tôi có thể tránh đi một lát.
Nhạc Yên Nhi nhìn Lâm Đông Lục đang hôn mê trên giường, sắc mặt anh tái nhợt, tuy còn sốt cao nhưng bệnh tình cũng đã được khống chế.
- Không cần.
Nhạc yên Nhi khẽ lắc đầu.
Hank thấy biểu hiện khi nãy của Nhạc Yên Nhi thì tưởng rằng cô thấy Lâm Đông Lục hôn mê nên đã mềm lòng, chẳng ngờ cô lại đáp quả quyết như vậy, không chút do dự, Hank thật sự kinh ngạc.
Cô... Không có gì muốn nói cả, tình hình của anh ấy ổn định rồi, tôi cũng nên đi thôi. Hank yên lặng một lát, nói:
- Thứ trước đây cô đưa cho Lâm Đông Lục, tôi đều đã sửa sang lại, để cùng một chỗ, cô có muốn cầm đi không?
- Không, toàn những thứ vô nghĩa, anh vứt cả đi.
Nói đến những thứ đã từng tượng trưng cho tình cảm của mình, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn bình thản, không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Hank thấy vậy thì không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài:
- Được, tôi biết rồi, nhưng có một thứ vẫn nên giao cho cô.
Dứt lời, Hank lấy ra một tấm thẻ đưa cho Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi nhận lấy, nhìn qua số thẻ, lập tức đã hiểu.
Đây là chiếc thẻ trước đây Lâm Đông Lục làm cho cô.
Sau khi cô và gia đình trở nên căng thẳng, tiền đi học đại học của cô đều do Lâm Đông Lục định kỳ gửi tới.
Khi ấy, Lâm Đông Lục còn nói đùa rằng đợi tới lúc hai người kết hôn sẽ in hóa đơn của tấm thẻ này ra, coi như một bức thư tình.
Nhưng một năm trước, Nhạc Yên Nhi biết tin anh đính hôn với Bạch Nhược Mai nên đã vay mượn để trả lại toàn bộ số tiền năm năm này.
Chẳng ngờ tấm thẻ ấy lại ở trong tay Hank.
- Lâm Đông Lục có biết tấm thẻ này nằm trong tay anh không? Hank lắc đầu.
Nhạc Yên Nhi bật cười, trong tiếng cười có thông cảm và thương hại.
- Ngay từ đầu, các người đã luôn lừa anh ấy.
Hank chột dạ cúi đầu: Chúng tôi chỉ muốn tốt cho anh ấy thôi. Chẳng trách anh ấy không nhớ nổi tôi, những người bên cạnh đồng tâm hiệp lực lừa gạt thì làm sao anh ấy nhớ ra nổi.
Chẳng trách Lâm Đông Lục nhìn mình như nhìn người xa lạ.
Chẳng trách dù làm thế nào đi nữa, Lâm Đông Lục cũng không chịu tin mình rằng giữa họ từng có năm năm tình cảm.
Chẳng trách một năm trước, mình cố hết sức cũng không thể khiến Lâm Đông Lục nhớ ra bất cứ điều gì.
Tình yêu của cô không chỉ kết thúc vào lúc Lâm Đông Lục mất trí nhớ mà còn bị chôn vùi trong tay những kẻ đồng lõa này.
Hank hiểu sự mỉa mai trong lời của Nhạc Yên Nhi nhưng không thể phản bác gì, chỉ đành nói:
- Mật mã không thay đổi, vẫn là sinh nhật cô, tấm thẻ này tôi nghĩ rằng cô có tư cách cầm hơn tôi.
Nhạc Yên Nhi không từ chối, cô cất thẻ vào túi.
- Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, giờ tôi nên đi rồi.
Hank không đành lòng, anh ta cố hỏi: Cô thật sự không muốn nói gì với Lâm Đông Lục à? Có. Cô nói đi. Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hank, nhấn mạnh từng chữ:
- Xin anh ấy đời này cũng đừng nhớ lại tôi vì mãi mãi tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Hank nghe vậy thì sững người.
Nhạc Yên Nhi mặc kệ phản ứng của anh ta, cô nói xong liền rời đi.
Chờ Hank hoàn hồn, bóng dáng mảnh khảnh kia đã biến mất sau ngã rẽ.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy lòng mình bây giờ thật sự uất ức, không có chỗ để trút ra, sau khi cô rời khỏi bệnh viện, thấy ngoài trời âm u thì tâm trạng càng tồi tệ.
Ngày đầu tiên được đón về nhà họ Cố thời tiết cũng là thế này.
Những đám mây đen nặng trịch như đang đè ép xuống đỉnh đầu, gió thổi như báo dông bão sắp tới, cô bước vào căn nhà kia, bước vào mười năm ngập tràn ác mộng.
Cô bị bà Cố hạ nhục, sau đó được người giúp việc dẫn lên gác xép, đêm đầu tiên ở "nhà mới" ấy, thứ ở bên cô chính là lạnh lẽo, sấm chớp, mưa to.
Từ đó về sau, cô bắt đầu ghét thứ thời tiết dầm dề này.
Khi nãy bị Hank ép tới đây, cô không lái xe, bây giờ chỉ đành vừa đi vừa vẫy xe.
Chẳng biết có phải là nhà dột còn gặp cơn mưa, người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng tê răng, Nhạc Yên Nhi mới đi được vài trăm mét, trời bắt đầu ào ào trút nước.
Cô bước trên đôi giày cao gót, dùng túi xách che tạm lên đỉnh đầu rồi vội vàng chạy vào một cửa hàng giá rẻ trú mưa, chờ cho cơn mưa ngớt bớt rồi đi tiếp.
Mưa mỗi lúc một to, không hề có dấu hiệu nhỏ đi, Nhạc Yên Nhi mua một hộp sữa chua trong cửa hàng, ngồi xuống bên một chiếc bàn ăn.
Lúc này, điện thoại cô reo vang.
Nhạc Yên Nhi lấy di động ra, là Dạ Đình Sâm gọi.
Chẳng biết có phải vì vừa gặp Lâm Đông Lục mà cô bỗng thấy chột dạ hay không.
Mặc dù cô không thẹn với lương tâm, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Dạ Đình Sâm là chồng hợp pháp của mình nhưng mình lại lén đi gặp bạn trai cũ sau lưng anh ta, cô cũng cảm thấy không tự nhiên.
- Alo.
Giọng Dạ Đình Sâm vẫn trầm như thường ngày.
- Alo, Dạ...
Dạ Đình Sâm.
Nghe giọng Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi bắt đầu lo lắng đến nỗi nói lắp.
Dạ Đình Sâm đã nhạy bén nhận ra cảm xúc của Nhạc Yên Nhi có vẻ bất thường, nhưng nghĩ lại, kể cả mình hỏi đang có chuyện gì xảy ra, có lẽ cô cũng không nói thật, vậy nên chỉ hỏi: Giờ cô đang ở đâu? Tôi đang ngồi trong một cửa hàng tiện lợi. Sao bảo cô đến công ty? Trời mưa, tôi không mang ô nên vào trú mưa thôi. Dạ Đình Sâm nghe thế thì cau mày, hắn đi tới bên cửa sổ sát đất, kéo tấm rèm nặng ra, lúc này mới thấy bên ngoài đang mưa rất to.
- Địa chỉ.
Dạ Đình Sâm lời ít ý nhiều.
Nhạc Yên Nhi đọc một cái tên.
- Chờ, tôi đến ngay.
Nói xong, hắn cúp máy.
Nhạc Yên Nhi sững người, Dạ Đình Sâm nói hắn sẽ tới ngay, ý là tự tới đón mình? Chủ tịch của Tập đoàn LN mỗi ngày trăm công ngàn việc, vào một buổi chiều đang làm việc lại đột ngột chạy đi đón mình, như thế này cũng coi như trốn việc nhỉ? Sau khi giật mình, lòng cô lại có chút chờ mong.
Hệt như ngày còn bé, mỗi lần đi lạc sẽ đứng tại chỗ chờ mẹ đón.
Đây là cảm giác an toàn.
Dạ Đình Sâm đến rất sớm, chiếc Bugatti Veyron cua một đường cong trước cửa hàng tiện lợi rồi dừng lại, thân xe chói mắt có vẻ không hề hợp với cửa hàng giá rẻ thế này.
Dạ Đình Sâm bước xuống.
Cánh cửa của cửa hàng mở ra, nhân viên ngẩng đầu lên, nói:
- Xin chào quý khách.
Lời còn chưa nói hết, thấy một người đàn ông quyến rũ như vậy, nhân viên liền quên câu sau mình phải nói gì.
Dạ Đình Sâm không hề liếc cô nhân viên một cái, hắn đi thẳng tới chỗ Nhạc Yên Nhi, cau mày nhìn cô từ trên xuống dưới một lần.
- Ướt không? Làm sao không gọi điện thoại cho tôi sớm? Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười, lắc đầu: Không sao, cũng không dính nhiều nước mưa lắm, vừa mưa là tôi đã vào đây tránh rồi. Đói không? Không còn sớm nữa, sắp đến giờ ăn tối rồi.
Nhạc Yên Nhi sờ bụng, khi nãy thì không thấy gì nhưng Dạ Đình Sâm vừa hỏi, cô cũng cảm thấy bắt đầu đói, liền gật đầu: Cũng hơi đói rồi. Trên lầu có nhà hàng Tây cũng khá, ăn rồi về nhà. Chẳng hiểu vì sao mà khi nghe thấy hai chữ "về nhà", Nhạc Yên Nhi cảm thấy sống mũi cay cay, cô cười, một nụ cười như nắng:
- Được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...