ngôn Tình Hoa Thần
Sáng hôm sau Thiên Hoa dậy thật sớm để tiễn sư phụ mình, người trong thôn trang cũng vô cùng yêu mến Nguyệt Cầm, người con gái tài sắc giỏi giang.
Từ ngày nàng làm sư phụ của quận chúa, nàng đã dậy quận chúa rất nhiều điều. Không những thế nàng còn dậy người trong thôn trang cách phối và trồng dược liệu để bán.
Có thể nói là từ ngày nàng đến người trong thôn trang ai nấy đều qua cơn nghèo đói, bọn họ đã chuộc được gần hết không còn phải sống kiếp nô lệ nữa nên ai ai cũng tôn sùng nàng.
Vì không muốn nhìn thấy cảnh chia ly nên khi thấy Thiên Hoa tới nàng chỉ căn dặn một số điều rồi đi luôn, trọng trách mà Thiên đế giao cho nàng.
Nàng đã hoàn thành rồi bây giờ nàng không thể can dự sâu vào nữa như thế sẽ ảnh hưởng đến quá trình độ kiếp của con bé.
Bây giờ để tự con bé đối mặt thôi, sắp tới Dương Ngạo Thiên sẽ đưa con bé về phủ, có lẽ đấy mới là sự bắt đầu, mọi chuyện sau này phụ thuộc vào chính con bé thôi.
Nguyệt Cầm đi sâu vào rừng, khi không thấy ai nàng mới từ từ hóa thành một con cửu vỹ hồ lông đuôi trắng toát, thoắt một cái đã không nhìn thấy nàng đâu nữa.
Còn nói về Thiên Hoa nàng chỉ mất ba ngày để bào chế phương thuốc mà sư phụ để lại, thời gian còn lại nàng không có gì làm liền vào rừng để chơi với các con vật, không hiểu sao nàng rất yêu quý bọn chúng và ngược lại bọn chúng cũng thế với nàng.
Như thường lệ ngày hôm đó nàng đang cùng bọn chúng đùa nghịch dưới suối bất ngờ có một đoàn người đi tới, dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi ăn mặc vô cùng sang trọng, Thiên Hoa nghĩ rằng bọn chúng đang đi săn.
Nàng không muốn làm bọn chúng chú ý, liền tránh đi chỗ khác và huýt sao ra hiệu cho các con vật hãy mau trốn đi.
Tiếng huýt sao của nàng vô tình rơi vào tai nam tử nọ hắn liền hướng mắt nhìn về phía có tiếng động, như nhận ra có người ở đó hắn liền lấy múi tên và bắn vê phía Thiên Hoa đang đứng.
Mũi tên xé gió bay đi với tốc độ vô cùng nhanh, Thiên Hoa thầm tức giận, đang yên đang lành tự yên bắn tên làm gì cơ chứ.
Nàng bước ra khỏi gốc cây, nhìn về nam tử nọ rồi nói:
"Trước khi bắn tên ngươi phải quan sát chứ, nhỡ trúng người khác thì sao?".
Vì Thiên Hoa bất ngờ bước ra nên cả đoàn người vô cùng giật mình vì không nghĩ ở đây có người.
Khi nhìn thấy Thiên Hoa cả đoàn người đều ngỡ ngàng nhất là nam tử đi đầu, hắn nhìn nàng không chớp mắt.
Hắn là đại nhi tử Lưu Bá Anh của Tể tướng đương triều, phụ thân hắn quyền khuynh thiên hạ, hắn đã từng gặp rất nhiều nữ nhi nhưng chưa có ai có thể khiến hắn vừa gặp đã rung động như thế.
Nàng thật sự là quá xinh đẹp khiến hắn say mê, hắn nhìn nàng không chớp mắt quên đi bản tính của mình, nếu là người khác nói với hắn như thế thì hắn đã không nương tay rồi.
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn nàng rồi nói:
"Không biết tiểu thư là người ở đâu, vì sao lại lạc trong rừng sâu này để tại hạ đưa tiểu thư về ".
Thiên Hoa không thèm nhìn hắn và cũng không trả lời luôn liền quay đầu đi thẳng.
Sư phụ đã dặn qua nàng tránh tiếp xúc với nam tử khác bởi vì dung nhan nàng quá xinh đẹp sẽ gây bất lợi đối với nàng.
Khi thấy mỹ nhân chuẩn bị đi mất Lưu Bá Anh lúc này mới gấp rút sai người giữ nàng lại, một con mồi ngon như thế hắn không thể để mất được, phủ của hắn có vô vàn mỹ nữ nhưng người đẹp giường này hắn chưa gặp bao giờ.
Thiên Hoa quay lại đằng sau thấy bọn chúng đuổi theo nàng, nàng nhếch miệng cười rồi dùng khinh công bỏ đi.
Nàng từ nhỏ đã quen thuộc với nơi đây bọn chúng làm sao có thể bắt được nàng chứ.
Chỉ một lúc sau nàng đã thoát khỏi khu rừng và nhanh chóng đi về thôn trang, nàng không muốn bọn chúng tìm được mình.
Người của Lưu Bá Anh truy đuổi nàng một lúc thì bọ mất dấu vết bọn họ đành phải lủi thủi trở về phục mệnh.
Khi Lưu Bá Anh nhìn thấy đám thị vệ trở về mà không có nàng thì hắn vô cùng hụt hẫng hắn quát lớn:
"Các ngươi thật là lũ ăn hại, chỉ một cô nương liễu yếu đào tơ mà các ngươi cũng không bắt được, không hiểu các ngươi làm được cái tích sự gì ".
Mấy công tử đi cùng Lưu Bá Anh liền nói:
"Lưu huynh tự yên trong rừng sâu xuất hiện một cô gái e rằng lai lịch không rõ ràng ta nghĩ huynh không nên tiếc nuối ".
Cứ nghĩ đến dáng vẻ và nhan sắc tuyệt mỹ của cô gái đó mà Lưu Bá Anh cứ ấm ức không yên, hắn quyết không bỏ cuộc liền quay sang thị vệ và nói:
"Các người chia nhau ra đi tìm tung tích của cô nương đó, xung quanh đây có mấy thôn trang ta nghĩ chỉ là người dân gần đây thôi ".
Đám thị vệ vội nhận lệnh rời đi, còn mấy công tử đi theo thì lắc đầu ngao ngán, bọn họ cũng biết tính tình của Lưu Bá Anh rồi nhưng không ngờ hắn lại cố chấp đến thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...