Nhưng suy cho cùng, đây là hạ giới thì ai có thể hại được nàng cơ chứ,điều này cứ xoay quanh đầu Mặc Lâm mà không giải đáp được.
Hai người ăn uống xong rồi Thiên Hoa bắt đầu lên kế hoạch của mình, từ trước đến giờ nàng quen hoạt động rồi nên bây giờ ngồi yên một chút nàng không chịu được.
Hai ngày sau lấy lý do Vương gia cần yên tĩnh nên đã bê nguyên cả thư phòng vào phòng tân hôn.
Mọi người tuy có ngạc nhiên nhưng không ai dám thắc mắc, còn Thiên Hoa vì chuyện này mà cười không dứt.
Trong cung có truyền chỉ đến nói ba ngày sau sẽ làm yến tiệc, Cẩm Phi được tấn phong Hoàng Quý Phi chỉ sau một thời gian ngắn mới nhập cung.
Khi Thiên Hoa nhận được thiệp mời thì nàng cũng khá bất ngờ, nàng biết vị muội muội này không phải là vật trong ao nhưng không ngờ là lại nhanh đến thế.
Theo như Thiên Hoa được biết hoàng thượng cũng đã lớn tuổi rồi, thái tử cũng đã có hoàng tự, không ngờ khẩu vị của vị hoàng thượng này lại lạ như vậy, nói đúng ra muội muội của nàng chỉ bằng tuổi hoàng tôn của ông ta thôi.
Lúc nghe chiếu chỉ hòa thân nàng cũng đã khá bàng hoàng, nàng cảm thấy tiếc cho số phận của vị muội muội này.
Nhưng khi biết được sự thật là do nàng ta tự nguyện thì Thiên Hoa không biết nói gì hơn nữa, có những người vì tham vọng của mình mà lao đầu vào hố sâu không đáy, quyền lực thật sự khiến con người ta u mê thế sao.
Lúc này Mặc Lâm đang ngồi bên cạnh nàng, thấy nàng suy tư liền hỏi:
"Nàng có muốn đi hay không, nếu cảm thấy không thích không đi cũng chẳng sao, Sở quốc này nàng không phải sợ bất kỳ một ai kể cả là hoàng hậu, nàng cũng không cần hành lễ với bất kỳ một ai, Vương phi của Mặc Lâm ta không phải nhìn sắc mặt ai hết, nàng nhớ nhé ".
Thiên Hoa nếu nói không cảm động là không đúng, một người nam nhân lúc nào cũng nghĩ đến suy nghĩ của mình đầu tiên, lúc nào cũng sợ mình thua thiệt.
Lúc nào cũng nghĩ đến cảm nhận của mình, với trái tim.non nớt của một thiếu nữ chàng đã nhẹ nhàng đi đến trái tim mình là như thế đó.
Thiên Hoa cười nhẹ nhàng nói:
"Chàng không phải lo đâu, ta sẽ đi chứ, muội muội được tấn phong, thân là tỷ tỷ có lý nào mà ta không đến, muội ấy có phúc phận ta cũng mừng cho muội ấy ".
Lúc này Mặc Lâm cũng gật đầu nói:
"Ta sẽ tháp tùng nàng đi, cũng lâu rồi ta cũng không tiến cung cũng muốn nhìn xem muội muội của nàng, vị Hoàng Quý Phi kia xinh đẹp ra sao mà khiến cho hoàng huynh luôn coi trọng thể chế một mực tấn phong cho nàng ấy ".
Thiên Hoa khá tò mò vội hỏi:
“Là chuyện gì sao ta không biết?”.
Nàng có chút tò mò bát quái, Mặc Lâm nhẹ nhàng xoa đầu nàng khiến cho Thiên Hoa xấu hổ, chàng cười nói:
"Theo quy chế của Sở quốc trước nay, danh vị Hoàng Quý Phi chỉ có duy nhất một người nhưng không được tấn phong cho người ngoài ( tức là chỉ duy nhất người nước Sở thôi), các bá quan văn võ mấy ngày nay đã dâng tấu chương không đồng ý nhưng hoàng thượng vẫn cương quyết làm, điều này khiến bá quan vô cùng giận giữ ".
Thiên Hoa không hiểu liền hỏi:
“Vì sao lại vậy chứ?”.
Mặc Lâm liền từ từ trả lời nàng:
"Thời Tổ hoàng cũng đã có trường hợp như thế, cuối cùng vị Hoàng Quý Phi đó liên hợp với mẫu tộc quay lại suýt chút nữa đã làm nước Sở lung lay khiến cho gốc rễ bị ảnh hưởng nên vì thế nên mới có quy chế đó đặt ra ".
Lúc này thì Thiên Hoa đã hiểu ra mọi chuyện, nàng cũng khá đề cao vị muội muội này rồi đó, đúng sư phụ đã từng nói nếu luận về tâm kế thì nàng không thể sánh bằng muội ấy.
Còn lúc này trong hoàng cung Cẩm Tuệ đang vô cùng kiêu hãnh và tự kiêu, vừa mới hôm qua nàng vừa công khai đối đầu với hoàng hậu.
Tuy hoàng hậu có uy quyền lục cung nhưng bây giờ người nhận được độc sủng là nàng cho nên cho dù tức giận hoàng hậu cũng không thể làm gì nàng ta cuối cùng tức giận mà ngất xỉu.
Nàng ta đắc thắng trở về cung Tĩnh Hòa, mới một thời gian ngắn thôi nàng ta đã xoay mình.
Tuy bây giờ có rất nhiều cung phi đứng về phe của nàng ta nhưng hầu hết đều không thật lòng, nàng ta đều biết hết nhưng vẫn giả vờ như không.
Mục tiêu của nàng ta là ngôi vị mẫu nghi thiên hạ kia nên nàng ta phải tính toán lâu dài.
Thật ra hoàng hậu là một người nông cạn, tính tình nỏng nảy dễ bị chọc giận là một người không có tâm cơ.
Tuy nhiên bà ta lại có một nhi tử quá ưu tú và mẫu tộc lớn mạnh cho nên bà ta mới có thể giữ vững ngôi vị hoàng hậu đến bây giờ.
Cẩm Tuệ thời gian này đã hiểu rõ tình hình Sở quốc, không ngờ Vương gia trong lời đồn kia lại hoàn toàn trái ngược với hiện tại, nàng ta vô cùng ân hận, nếu biết trước như thế thì nàng ta đã tình nguyện gả đi chứ không có chuyện vị tỷ tỷ kia được hời như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...