Thế là đôi tân lang tân nương sau một hồi bàn bạc cuối cùng đã đưa ra được cách giải quyết.
Khi Mặc Lâm mang chăn xuống dưới để nằm thì Thiên Hoa lại cảm thấy hơi thương nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Bay giờ kế hoạch chạy trốn thì bị vỡ trong trứng nước rồi, mà ở lại thì phải sắp xếp lại tất cả mọi thứ đã.
Hai người mỗi người đều chìm vào suy tư của mình mà ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau khi mặt trời đã lên cao, tiếng quản gia và tỳ nữ gọi cửa lúc này cả hai mới giật mình.
Theo phản xạ Mặc Lâm cuốn chăn bay vèo lên giường trong sự ngỡ ngàng của Thiên Hoa, Mặc Lâm cười khẽ nói:
"Đây là người của thái hậu cử xuống để giám sát, nàng chịu thiệt một chút vậy sẽ không có chuyện gì đâu ".
Thiên Hoa lúc này ngoài ngạc nhiên thì có thể nói được gì nữa, tuy nhiên cảm giác này cũng không tệ, nàng không bài xích Y một chút nào cả, nói đúng hơn nàng còn cảm giác tim mình lạc đi một nhịp.
Tiếng quản gia bên ngoài vọng lại:
“Thưa vương gia và Vương phi đã đến giờ dùng bữa rồi ạ!”.
Giọng Mặc Lâm lạnh lùng nói:
"Các ngươi cứ lui ra đi, một lát sau bọn ta sẽ tới ".
Lúc này Thiên Hoa đã ngồi dậy, chải chuốt qua loa, còn Mặc Lâm thì tiếc nuối ngồi dậy theo.
Tuy chỉ thoảng qua nhưng Mặc Lâm vẫn cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng từ cơ thể nàng phát ra, cảm giác đó thật tuyệt vời.
Chàng có chút ai oán, có ai đen đủi như mình không chứ, đêm tân hôn chẳng được ôm thê tử ngủ mà phải ngủ một mình dưới đất, thật là thiệt thòi mà.
Nhưng suy nghĩ lại vì tương lai nên cuối cùng chàng phải nhẫn nhịn, chàng không muốn ép buộc nàng bất kỳ cái gì,chàng muốn là trái tim và tình cảm chân thật của nàng.
Chỉ một lát Ý Nhi và Ý Lam mang đồ vào, hai người nhanh thoăn thoắt phục vụ cho hai người.
Hôm nay đáng lý ra hai người phải vào cung để thỉnh an tháu hậu và hoàng thượng.
Nhưng do thái hậu đang đi cầu phúc không ở hoàng cung, mà trong cung lại có mình hoàng thượng nên Mặc Lâm đã xin miễn không vào.
Hoàng thượng thì trước giờ đều không dám chống đối vị đệ đệ này nên cũng không để ý lắm, bây giờ ông ta đang mê mẩn với vị phi tần trẻ đẹp kia nào có để ý đến cái gì nữa chứ.
Hoàng thượng từ lâu đã khá yếu trong vấn đề đó vì tuổi cũng đã cao, nay bỗng nhiên lại trường long mãnh hổ khiến cho ông ta càng tự hào về bản thân mình hơn vì thế nên Cẩm Tuệ được hoàng thượng vô cùng sủng ái.
Hai người thay đồ xong thì tay trong tay bước đến bàn ăn, nhìn hai người thật sự quá đẹp khiến cho người hầu đều ngẩn ngơ.
Trên bàn đồ ăn bày khá là phong phú, từ trước đến giờ Thiên Hoa thích nhất là đồ ăn ngon.
Hai người ngồi xuống và bắt đầu ăn, Mặc Lâm nhìn nàng vẻ vô cùng cưng chiều, chàng nhẹ nhàng nói:
"Mấy ngày nữa ta sẽ bảo quản gia mang hết sổ sách lên cho nàng xem,toàn bộ gia sản ta đều chuyển giao hết sang cho nàng cai quản.
Nghe Lư Đồng Hải nói nàng rất thích giúp đỡ người dân, sau này nàng hãy lấy bạc của ta mà đi cứu tế còn đồ hồi môn của nàng hãy cất đi. Dù gì phu quân của nàng cũng rất nhiều ngân lượng mà."
Thiên Hoa đang ăn mà suýt chút nữa bị sặc, nói thật là nàng cũng biết chàng khá là chiều mình nhưng làm gì đến mức này chứ.
Mà cũng hay nha, một câu phu quân,hai câu phu quân có vẻ quen thuộc quá đi mất.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của nàng Mặc Lâm cười nói:
"Nàngkhoong cần ngạc nhiên, ta nói thật mà, ta nói trước cho nàng đỡ hoảng, đến lúc đó quản giâmng đến nàng lại không tin ".
Lúc này thì Thiên Hoa không biết nói gì hơn nữa, nhưng cũng được thôi, thời gian này khá là buồn chán, nàng sẽ có việc để làm.
Đây cũng chính là mục đích mà Mặc Lâm đưa ra, sợ nàng lại suy nghĩ lung tung rồi lại tìm cơ hội bỏ trốn.
Lúc nghe những thông tin từ Ý Nhi và Ý Lam chàng đã rất lo sợ, chính vì thế nên chàng không thể ép buộc.
Những người giàu tình cảm như nàng chỉ có thể dùng tình cảm để đối đáp lại thôi, mà người được lợi đương nhiên sẽ là mình rồi.
Thời gian của hai người còn dài đủ để hai người hiểu rõ về nhau.
Cái mà Mặc Lâm lo sợ là kiếp nạn của nàng ở hạ giới, lúc đại trưởng lão nói qua chỉ nói rằng nàng sẽ phải chịu một kiếp nạn thật lớn mới có thể hóa thân trở thành Hoa Thần mà ông không nói rõ là kiếp nạn như thế nào.
Còn kiếp nạn của mình thì chàng không sợ, đại trưởng lão đã dặn đi dặn lại rồi, chỉ cần hai người kết nghĩa phu thê ở dưới trần gian.
Lúc nào chàng cũng ở bên cạnh nàng như hình với bóng là lời tiên tri sẽ tự động được giải cho nên Mặc Lâm chẳng lo lắng gì.
Có lẽ chàng phải quay về tiên cung để hỏi lại đại trưởng lão thật kỹ về kiếp nạn của nàng vó như thế chàng mới có thể bảo vệ nàng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...