ngôn Tình Hoa Thần
Cẩm Vân và Cẩm Tuệ nhìn thấy vẻ thẫn thờ nhăn nhó của mẫu thân thì thầm lắc đầu rồi người nào người nấy trở về phòng của mình để La Tường Vân đứng đó một mình.
Ngày hôm sau tin đồn về nàng vang xa, cả kinh thành ai cũng biết đến danh tiếng vị quận chúa sống nơi dân giã nhưng lại là một kỳ nữ.
Người ta vì nhan sắc của nàng như thiên tiên, là tiên nữ chuyển kiếp ngay cả hai vị quận chúa song sinh của Vương Phủ cũng không thể sánh được.
Lơi đồn truyền đi nhanh chóng, ai cũng tò mò muốn biết dung nhan của nàng thế nào.
Lúc này trong hoàng cung, hoàng thượng đang triệu kiến vương gia, hoàng thượng cũng đã ngũ tuần tuy nhiên nhìn ông vẫn còn khỏe mạnh, giọng ông vô cùng có lực nhìn Dương Vương rồi nói:
"Vậy cuối cùng quyết định của đệ là như thế nào, nữ nhi nào của đệ sẽ đi hoà thân, hoàng đế Sở quốc đã gửi cho trẫm ba bức thư thúc giục rồi ".
Dương Hạo Thiên vội vàng cung kính nói:
"Hoàng huynh yên tâm đệ đã chọn được đại nữ nhi của đệ rồi, ái nữ còn một tháng nữa mới cập kê nên hoàng huynh có thể viết thư hồi âm là được rồi ".
Hoàng thượng nghe thấy thế thì gật đầu tỏ ý hài lòng, nêua không phải vị Vương gia Sở quốc kia có số khắc thê thì ông ta đã cho nữ nhi của mình đi hòa thân rồi đâu đến lượt nữ nhi của vị đệ đệ bất tài kia chứ.
Dương Hạo Thiên ấp úng hỏi:
" Vậy còn điều kiện lúc trước hoàng huynh nói cho đệ có còn tính không?".
Hoàng thượng nhăn mặt vẻ không hài lòng nói:
"Đệ không phải lo, lời trẫm nói sẽ thực hiện đúng như thế, nếu đã thống nhất vậy thì đệ về đi, chờ thánh chỉ ban hôn ".
Dương Hạo Thiên vui mừng vì đã đạt thành thỏa thuận, hắn vội vàng lui xuống.
Lúc đầu hắn có vẻ do dự giữa đại nha đầu và tam nha đầu vì hắn không biết đại nữ nhi tuy sống ở thôn trang nhưng lại tài giỏi như thế.
Nhưng việc cấp bách hoàng thượng hối thúc mà chỉ có đại nữ nhi mới đủ tuổi còn hai nữ nhi kia thì chưa nên hắn đành phải nhịn đau gả nàng đi.
Chứ nếu không hắn sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự có lợi ích hơn nhiều.
Lưu Bá Anh thì sau hôm từ Vương phủ trở về hắn âm trầm không nói, bộ dáng cự tuyệt phán kháng cho dù phụ thân và mẫu thân đã giải thích rất nhiều nhưng hắn vẫn không chấp nhận được.
Tể tướng là người nhìn sâu trông rộng, phu nhân của ông đã nói quá rõ ràng như thế nhưng Dương Hạo Thiên cố ý tảng lờ là ông đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn lôi hoàng thượng vào để ngầm từ chối ông, nếu ông đoán không lầm vị quận chúa này đã được chọn để đưa đi hòa thân mà đối tượng không ai khác chính là Vương gia nước Sở kia.
Nhìn nhi tử vì chuyện này mà chống đối ông cũng vô cùng muộn phiền nhưng lần này có sự tham gia của hoàng thượng nên ông không thể nào làm gì được.
Chỉ tiếc nhân duyên của nhi tử ông và vị quận chúa kia không có mà thôi.
Trong khi đó thì Nguyệt Cầm và Lâm Thanh đã đến kinh thành, bọn họ thuê khách điếm để nghỉ tạm.
Nguyệt Cầm thầm cười vì đi đến đâu cũng nghe mọi người bàn luận về đệ tử của mình.
Nàng là nữ nhi của Thiên đế và thiên hậu thì làm sao mà không tỏa sáng cho được, cho dù dưới nhân gian chỉ là thân xác người phàm.
Lâm Thanh rất muốn đi gặp tiểu công chúa nhưng Nguyệt Cầm lại can ngăn, nàng nói:
“Giờ chưa phải lúc gặp vội, Thiên đế đã có mật lệnh từ giờ trở đi không được can dự vào chuyện dưới nhân gian nữa, thiếp đã đặc cách ở bên công chúa mười năm rồi nên không thể làm hơn được, lần này chờ công chúa tròn mười lăm tuổi thiếp sẽ tặng công chúa một món quà rồi chúng ta sẽ trở lại núi Tây Sơn”.
Lâm Thanh biết thê tử lo lắng điều gì liền hỏi nhỏ:
“Nhưng ta sợ công chúa gặp nạn, theo như lời của nàng nói thì lần này tên Dương Ngạo Thiên kia sẽ để công chúa đi hòa thân với vương gia nước Sở, mà người này…”.
Nguyệt Cầm thở dài nói:
"Thiếp cũng không dám nói trước nhưng vị Vương gia này thiếp không nhìn thấu được, người mà thiếp không nhìn thấu được tu vi thì chàng biết rồi chứ ".
Lâm Thanh cũng có cùng suy nghĩ, lần đầu tiên chàng thấy sự lo lắng hiện lên đôi mắt của thê tử, nàng lúc nào cũng lạc quan yêu đời có bao giờ lo lắng như này đâu cơ chứ.
Lâm Thanh tò mò hỏi:
"Người này vì sao tu vi lại mạnh như thế, nàng đã đạt cấp thánh thú rồi cơ mà, đây là dưới trần gian nàng nghĩ là địch hay bạn ".
Nguyệt Cầm lắc đầu nói:
"Thiếp không biết, nhưng linh cảm của thiếp cho thấy Y sẽ không làm hại đến công chúa, chàng còn nhớ bức thư cùng quà tặng ngày công chúa ra đời không, tuy tôn sư không nói ra nhưng thiên đế cũng thầm đoán được lần lịch kiếp lần này của Thiên Hoa là liên quan đến tiền duyên ".
Lúc này Lâm Thanh đã dần dần hiểu ra và hỏi:
"Ý nàng là, vị Vương gia đó có thể là tiền duyên của công chúa ".
Nguyệt Cầm thầm gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...