Tháng 3 năm 2018, trời chuyển ấm nhưng vẫn còn se lạnh.
Năm giờ sáng, lúc gió lạnh thổi vạt áo của Khổng Mạn cũng là lúc cô đang đứng trước cửa tiểu khu.
Ánh đèn đường màu da cam chiếu xuống, thở một hơi ra khói.
Dường như cô không cảm nhận được cái lạnh, trên đầu ngón tay xuất hiện đốm lửa.
Lúc tàn thuốc rơi xuống bên chân va – li màu đen, cô mới hoàn hồn.
Cơ thể cứng đờ cử động.
Khổng Mạn đưa thuốc lá lên miệng, tay kéo va – li đi về phía trước.
Lát sau, một chiếc xe con từ xa chạy tới rồi dừng lại trước mặt cô.
Khổng Mạn nhìn biển số xe, dập thuốc rồi đẩy va – li đến cốp xe.
Tài xế xuống xe hỏi cô: "Xin chào, số đuôi điện thoại của cô là 1234 đúng không?"
"Vâng."
Tài xế gật đầu mở cốp rồi bỏ hành lí của cô vào trong.
Sau khi xong xuôi hết mới đóng cốp xe lại.
Khổng Mạn ngồi vào ghế sau.
Tài xế khởi động, lái xe ra khỏi cửa tiểu khu.
Trong xe ấm áp.
Cô dựa lưng vào ghế, ngửa đầu lên nhắm mắt lại.
Tay đút vào túi áo lông đụng trúng con dao lạnh toát.
Gõ nhẹ mấy cái lên phần thân, Khổng Mạn bỗng không nhớ con dao trông như thế nào lại muốn lấy ra xem.
Nhưng chợt nghĩ chuyện này có thể làm tài xế sợ vỡ mật.
Trời vừa rạng sáng, một cô gái tóc tai bù xù lôi con dao ra.
- --Cho dù không bị tâm thần cũng trông rất giống bệnh nhân tâm thần.
Vừa nghĩ đến đó, cô giật giật khoé môi.
Sau đó Khổng Mạn lại nhớ đến sự tồn tại của con dao này.
Trước đây, cô làm việc cho Tạp chí thời trang Thiên Hạ ở Bắc Kinh – đó là tạp chí thời trang nổi tiếng nhất hiện nay.
Từ lính mới đến tổng biên tập, Khổng Mạn cống hiến cho tạp chí ròng rã sáu năm trời.
Nhưng vì hot search[1] mà quản lý nhân sự khéo léo tỏ ý cấp trên muốn cho cô nghỉ ngơi một thời gian.
[1] Hot search: là khái niệm quen thuốc đối với những người dùng weibo.
Đây là công cụ đo mức độ quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hay vấn đề nào đó.
Lúc ấy Khổng Mạn nghĩ gì?
À, cô ném thẳng đơn xin từ chức vào gã cấp trên chỉ biết co đầu rụt cổ trong phòng làm việc.
Sau đó dọn đồ, thẳng lưng đi ra khỏi tòa cao ốc của công ty trước ánh mắt buồn bã của đồng nghiệp.
Lòng tự trọng của Khổng Mạn không cho phép cô níu kéo.
Nhưng biết trách gì đây? Chỉ có thể trách mình có mắt như mù, không biết nhìn người mà thôi.
Cô cũng cho là vậy.
Nhưng thật ra không phải.
Không có việc còn đỡ.
Cái nặng hơn chính là ánh mắt ác ý của người qua đường và bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ mỗi khi ra ngoài, những người phụ nữ đứng dưới tiểu khu chỉ chó mắng mèo.
Nhất là lúc nào trước cửa nhà cũng có mấy tấm card liên hệ làm tình nhân, tình một đêm, còn có cả tàn thuốc, vân vân.
Cảm giác nguy hiểm rình rập ngày một tăng làm cô đành phải mang theo một con dao mỗi khi ra ngoài.
Không ngờ lúc rời khỏi nhà cũng quên cất nó đi.
Xe tiếp tục chạy, điện thoại di động trong túi vang lên.
Cô lấy ra, mở mắt nhìn thoáng qua tên người gọi đến.
Là Bạch A Đào, lúc này Khổng Mạn mới bấm chấp nhận.
"A Đào."
"Alo! Chị Mạn Mạn, chị lên xe chưa?"
"Chị lên rồi.
Bây giờ đang trên đường tới sân bay."
"Ok, nhớ chú ý an toàn.
Chồng em cũng xuất phát rồi.
Nếu hôm naykhông có tiết là em đón chị rồi."
Khổng Mạn cười khẽ: "Không sao, chiều nay cũng gặp mà."
"Chị Mạn Mạn..."
"Sao đó?"
"Chị đừng buồn nha.
Chỗ của chúng em nhỏ, không có những chuyện tạp nham kia.
Coi như chị đến chỗ tụi em giải sầu đi."
"Chị biết rồi."
"Được rồi, tốt nhất đừng quan tâm đến những chuyện trên mạng.
Bọn họ chỉ là đám não tàn không biết nguồn gốc sự việc thôi.
Chị đừng chấp nhặt với bọn não tàn ấy."
"Ừ, chị biết rồi."
"Đúng đó!" Giọng điệu vui sướng của A Đào vang lên bên tai: "Em đang đợi chị ở Vân Nam đó nha!"
"Ừ." Cô mỉm cười.
Sau khi cúp điện thoại, Khổng Mạn buông điện thoại xuống rồi nắm chặt trong tay.
Trong khoảng thời gian này, cô đã chặn ít nhất hàng trăm cuộc gọi quấy rối và xúc phạm.
Quay đầu nhìn chân trời tăm tối đang chuyển sắc ngoài cửa sổ xe.
Những suy nghĩ u sầu phiền muộn cũng dần tản ra.
Lúc đến sân bay thủ đô thì trời đã sáng choang.
Bắc Kinh vào tháng ba vẫn lạnh thấu xương.
Lớp sương mù mờ mờ trên trời như một tầng áp suất thấp đè ép những con người đang gắng sức bôn ba trong thành phố.
Khổng Mạn xuống xe, gió lớn mang theo tiết xuân lạnh đến thấu xương phả vào người.
Cô kéo mũ áo khoác che kín mặt, nhờ tài xế lấy va – li xuống.
Lúc đi ngang qua thùng rác, Khổng Mạn lấy con dao gấp ra rồi ném vào.
Vừa vào sân bay, cô tìm kiếm xung quanh.
Sau khi nhìn thấy khu vực dành cho người hút thuốc thì bước vào.
Trong đó có mấy người đàn ông đang nhả khói.
Lúc nhìn thấy Khổng Mạn bước vào lại đưa mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô kéo va – li dựa vào tường, tay mò vào túi lấy hộp thuốc lá nhập khẩu ra.
Khổng Mạn rút điếu thuốc dài mảnh dành cho nữ ra ngậm vào miệng.
Bật lửa "phực" một cái, ngọn lửa bùng lên.
Khổng Mạn đưa điếu thuốc lại gần, cô hít một hơi thật sâu, đầu thuốc bén lửa.
Tắt bật lửa.
Khổng Mạn chậm rãi nhả khói rồi dựa vào tường thong thả hút hết điếu thuốc.
Ánh mắt của những người đàn ông xung quanh đôi lúc hướng về phía cô.
Khổng Mạn cảm nhận được nhưng cô không quan tâm.
Sau khi hút thuốc xong, cô bỏ bật lửa xuống rồi kéo va – li đi lấy vé máy bay sẵn tiện đi làm thủ tục.
Sau khi hoàn thành thủ tục, cô vào sảnh chờ rồi đi đến cửa vào máy bay của mình.
Khổng Mạn kéo va – li tìm chỗ ngồi.
Một lát sau, chỗ ngồi bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện của hai cô gái.
Cô bé A: "Này, cậu nhìn xem, người bên cạnh...Có phải giống với người trên hot search không?"
Cô bé B quay đầu nhìn Khổng Mạn với ánh mắt khinh bỉ rồi trả lời bạn mình: "Cậu gọi con giáp thứ mười ba là được rồi."
Khóe miệng Khổng Mạn giật giật.
Cô phớt lờ, bắt chéo chân ngồi dựa vào thành ghế.
Mấy ngày qua, cô đã nghe những câu khinh bỉ, chỉ chó mắng mèo như thế rất nhiều rồi.
Nếu cô để ý đến những câu ấy thì chắc đã nhảy lầu tự tử từ lâu rồi.
Cuối cùng hai cô bé ấy cũng xách hành lí đi ra chỗ khác.
Khổng Mạn ngồi im như núi nhìn các cô rời đi.
Một lát sau mới lấy điện thoại ra.
Cô nhấp vào Weibo, ấn ngón cái vào chỗ tìm kiếm.
Đứng đầu hot search Weibo là tin tức nóng hổi: Lý Ảnh đăng video cho thấy đang sống với chồng rất hạnh phúc.
Cô im lặng nhìn một hồi, trong lòng dao động.
Ngón tay từ tốn nhấp vào trang cá nhân của mình rồi ấn mở trang chính của Weibo.
Trên hot search là một bài thanh minh, bên dưới là mười mấy nghìn bình luận.
Mặc dù biết không có bình luận nào tốt đẹp nhưng cô vẫn tự mình làm khổ mình mà nhấp vào.
"Con giáp thứ mười ba thì mãi mãi vẫn là con giáp thứ mười ba!" Một trăm nghìn lượt thích.
"Đã làm thứ giật chồng còn muốn lập đền thờ trinh tiết! Ai đồng ý nhấn nút like bên phải!" Tám mươi nghìn lượt thích.
"Còn là tổng biên tập của thời trang Thiên Hạ cơ đấy.
Chỉ sợ cô ta leo lên giường ngủ mới lấy được cái chức đó [meme khinh bỉ]"
"Đừng tưởng bở mấy năm nay Lily của bọn tôi qua Mỹ nghỉ ngơi thì hạng yêu ma quỷ quái muốn làm gì thì làm.
Nếu vậy thì khó coi quá rồi đó!"
Cô tiếp tục kéo xuống.
Một lúc sau mới dừng lại trước một bình luận.
"Chuyện này không phải do gã đàn ông kia là thằng cặn bã bắt cá hai tay nhằm muốn ngoại tình sao? Sao tất cả mọi người đều chửi bên nhà gái không vậy?"
Bên trong phần trả lời bình luận: "Một cây làm chẳng nên non!"
"Có thể đứng cùng tầng nhưng chắc gì đã tỏa sáng bằng người ta."
"Con tuesday Khổng Mạn không xứng đáng làm người!"
Khổng Mạn nhắm mắt lại, thoát khỏi Weibo rồi xóa ứng dụng.
Những người thế này trên internet toàn làm anh hùng bàn phím.
Từng câu từng chữ đều vô cùng chí mạng làm người ta khó mà đỡ được.
Bọn họ không để ý bên trong bài viết có ghi: Vì bên nhà trai cho thấy mình còn độc thân nên hai bên mới đồng ý quen nhau.
Có điều chuyện đó cũng không quan trọng.
Cô buông điện thoại xuống.
Cô không thể đấu lại nên chỉ còn cách trốn.
Những người trên mạng thường mắc bệnh hay quên.
Những chuyện thị phi đúng sai, phẫn nộ, nhục mạ, đợi qua một thời gian nữa khi có tin khác hot hơn thì bọn họ sẽ quên hết thôi.
Có lẽ tất cả đều sẽ không nhớ những hành động mình từng làm mà quay đầu cầm bàn phím tấn công người bị hại khác.
Cho nên quan tâm làm gì?
Cô chỉ mong tới ngày gã đàn ông kia ngã nhào.
Ai kêu anh ta giấu chuyện mình đã kết hôn.
Đã vậy còn thừa dịp không có vợ ở bên mà giả bộ làm một người đàn ông lịch sự giàu có độc thân, ra vẻ đạo mạo trêu ong chọc bướm bên ngoài.
- -Bị lật tẩy là chuyện sớm muộn thôi.
**
Trong ba giờ bay, Khổng Mạn ăn một chút cho bữa sáng.
Cô không thể ngủ nên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những ngày gần đây, cô bị rối loạn giấc ngủ, lắm khi còn mở mắt chừng chừng đến tận sáng hôm sau.
Mặc dù nói không quan tâm đến những chuyện kia nhưng dẫu sao vẫn bị ảnh hưởng một chút.
Bản chất của dư luận chính là một con chó dại.
Mỗi khi bắt được ai rồi thì cắn chặt không nhả.
Nhẹ thì uất ức, nặng thì tử vong.
Đến sân bay Trường Thủy Côn Minh lúc chín giờ.
Ánh mặt trời ấm áp rọi vào mặt lúc Khổng Mạn vừa bước xuống máy bay.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng tươi sáng, trời xanh quang đãng không một bóng mây.
Bầu trời ở Vân Nam xanh hơn bầu trời ở Bắc Kinh.
Tâm trạng chán chường dần dịu lại dưới bầu trời xanh thẳm.
Sau khi lấy được va – li, Khổng Mạn vào nhà vệ sinh thay bộ đồ khác.
Vì hình như áo lông không hợp với tiết trời tháng ba của Vân Nam.
Cô thay một chiếc áo len màu đen của Burberry [2] rồi ra trước gương dùng cây Lancome 196 [3] thoa lên môi.
Tiện thể dặm lại phấn, chuốt lại mi.
[2]: Burberry là một hãng thời trang sang về quần áo thể thao, phụ kiện thời trang, nước hoa, kính mát và mỹ phẩm của Anh.
[3]: Lancome là một nhãn hiệu nước hoa và mỹ phẩm của Pháp.
Người đón cô ở sân bay là chồng của Bạch A Đào – Trình Lỗi.
Khổng Mạn từng thấy anh ta trên vòng bạn bè của Bạch A Đào nên vừa ra khỏi sân bay đã trông thấy ngay.
Trình Lỗi không nói nhiều.
Ngoại trừ mấy câu chào hỏi xã giao thì khoảng thời gian sau anh ta chỉ im lặng lái xe.
Xe đi qua thành phố Xuân Thành, cây xanh rợp bóng ven đường, bên dưới tán cây thấp thoáng những nhành hoa nhỏ.
Bên trong bồn hoa hai bên đường có một ống nước được dựng thẳng.
Vòi nước xoay tròn vẩy những tia nước xuống thảm thực vật xung quanh nó.
Nắng vàng chiếu xuống mang theo sự xuất hiện của cầu vồng mờ mờ.
Suốt dọc đường đi có thể ngắm cảnh hoa đào nở rực cả phố.
Làn gió thổi nhẹ làm những cánh hoa màu hồng bay xuống như mưa hoa.
Và vô tình có những cánh hoa rơi vào trong xe.
- -Thành phố này đúng như tên của nó.
Khổng Mạn cảm thấy tràn trề nhựa sống.
Cô hạ cửa sổ xuống rồi dựa vào cửa xe ngắm cảnh bên ngoài.
Lúc xe đi qua đường lớn đầy rẫy những hoa anh đào thì lại có nhiều cánh hoa rơi vào trong xe.
Khổng Mạn dùng áo khoác hứng hết những nhành hoa ấy rồi vung ra ngoài.
Trình Lỗi đang lái xe, lúc nhìn thấy động tác của Khổng Mạn thì mỉm cuời nói với cô: "Côn Minh nhiều hoa.
Mà hoa anh đào nở thì phượng tím [4] cũng sắp nở."
[4]: Phượng tím là loài cây thân gỗ lớn nhưng lá thưa nên khi có hoa không giống phượng vĩ lắm, nhưng vào mùa thì trổ nhiều hoa hơn.
Hoa có màu tím, hình chuông, không giống hoa phượng.
Khổng Mạn quay lại: "Phượng tím?"
Trình Lỗi: "Đẹp hơn cả anh đào.
Hoa có màu xanh tím, nở theo chùm.
Lúc hoa nở sẽ như một biển hoa màu xanh tím rất tuyệt vời."
Khổng Mạn quay đầu nhìn hoa anh đào ngoài cửa sổ, cô có thể tưởng tượng được cảnh đẹp lúc phượng tím nở.
Cô hỏi: "Vậy chừng nào nó nở?"
"Cuối xuân đầu hạ.
Tầm khoảng cuối tháng tư đầu tháng năm sẽ nở."
"Vậy còn lâu lắm.
Trên thị trấn Đa Tây không có sao?"
"Không.
Trong thị trấn của chúng ta chỉ có hoa đào thôi."
Khổng Mạn nhướng mày: "Thật sao?"
"Có nhưng nở sớm.
Tháng mười hai nở nhưng bây giờ thì hết mùa hoa nở rồi."
"..."
Một cú lườm hiếm thấy đến từ Khổng Mạn.
Trình Lỗi cười cười đánh tay lái.
Từ cuộc trò chuyện đó, không khí gượng gạo giữa hai người cũng dần biến mất.
Dọc đường đi, mỗi khi nhìn thấy thứ gì mới lạ, cả hai sẽ trò chuyện vài câu.
Từ Côn Minh đến Lộc Thành mất hai tiếng lái xe.
Lúc đi qua thành phố, Trình Lỗi dừng lại mua vài thứ.
Khổng Mạn không cần mua gì nên vẫn ngồi trong xe nhìn ra ngoài.
Thành phố này khác với Côn Minh, toàn nơi nơi đều là dân tộc thiểu số.
Cả hai người đều không đói bụng nên cũng không dừng lại ăn gì mà tiếp tục lên đường.
Có lẽ Trình Lỗi bận nhiều việc nên suốt dọc đường nhận khá nhiều cuộc gọi.
Đi thêm một tiếng nữa thì tiến vào một ngoại ô, cuối cùng dừng lại trước một tiệm cơm.
Trình Lỗi giải thích với Khổng Mạn: "Chúng ta sẽ dừng ăn một bữa.
Sau đó đi thêm khoảng ba tiếng nữa sẽ tới thị trấn."
Khổng Mạn gật đầu.
Hai người xuống xe.
Trình Lỗi vào tiệm gọi món.
Khổng Mạn muốn hút thuốc nên không vào chung.
Cô đến tạp hóa kế bên tiệm cơm mua một cái bật lửa.
Sau đó đi dọc theo nền xi măng của tiệm cơm tới cái thùng rác ở góc tường.
Cô đứng đó, lưng dựa vào tường một chân co lên châm thuốc.
Tiệm cơm bên lề đường, kế bên có một tấm bảng lớn bằng gỗ.
Trên đó viết có viết ba hàng chữ hơi xấu bằng bút lông đen: Ăn cơm, dừng chân, thêm nước.
Mấy đứa trẻ rượt đuổi qua lại trên lề đường.
Trong tiếng cười giòn tan là gương mặt đỏ ửng như cao nguyên miền đất đỏ.
Trong sân có rất nhiều xe.
Cô vừa hút thuốc vừa lười biếng phơi nắng.
Sau đó lại uể oải nhìn sang.
Xe máy cày lớn màu xanh da trời, xe tải cũ nát, xe việt dã màu trắng.
Sau cùng, ánh mắt cô dừng trước chiếc xe bán tải màu đen.
Một người đàn ông cao lớn vào nước da màu đồng đang dựa vào lan can kế bên chiếc xe bán tải.
Khổng Mạn chăm chú quan sát người đàn ông, tay gạt thuốc.
Cô chợt nghĩ đến chuyện liệu người ấy có xoay người lại không? Vừa nhìn bóng lưng, cô đã muốn xem anh ta trông như thế nào.
Người đàn ông này rất cao.
Anh cao khoảng 1m85.
Trên chân mang đôi giày thể thao chuyên dụng màu đen.
Anh mặc quần đen, một bên ống quần cuộn tới đầu gối làm lộ bắp chân đầy lông rắn chắc.
Bên trên là ao thun trơn màu trắng đơn giản.
Cô hơi bất ngờ.
Tháng ba ở Vân Nam, mặc áo bông, diện sơ mi, khoác áo ngắn tay.
Kiểu quần áo nào cũng có.
Hai tay áo ngắn cũng được anh xắn tới vai lộ ra cánh tay rắn rỏi.
Trên cánh tay nổi bật hai chỗ da khác màu.
Áo thun dán sát vào tấm lưng ngăm đen vừa nổi bật vừa vạm vỡ.
Một lát sau, anh hơi nghiêng người sang một bên, tay kẹp chặt điếu thuốc, tiện thể gác một tay lên lan can.
Thi thoảng đong đưa chân đá vào người nằm dưới gầm xe màu đen.
Sau khi người ấy nghiêng người sang bên, Khổng Mạn vẫn không nhìn thấy mặt của anh.
Có điều cô lại thấy sườn mặt và xương hàm rắn chắc rất rõ.
Có lẽ anh cảm nhận được có thể đang nhìn mình chăm chú nên bỗng quay đầu lại.
Hai người.
Bốn mắt.
Nhìn nhau.
Khói mờ bay ra khỏi môi đỏ, Khổng Mạn ung dung nhìn sang chỗ khác.
Cô nhìn con chó cỏ bẩn thỉu trước mặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...