Edit: Astute Nguyễn, Đậu Xanh
Beta: Đậu Xanh
Từ Lâm Viễn sau khi lao động xong thì đi nấu cơm, tuy là Đới Hiểu Khánh nhẹ nhàng từ cửa sau đi vào, nhưng anh vẫn cảm nhận được động tĩnh nhỏ kia, ánh mắt chính xác nhìn đến nơi mà cô đang đứng.
Đới Hiểu Khánh giả vờ tự nhiên ngồi xuống: “Có cơm chưa, tôi đói bụng.”
Từ Lâm Viễn ngừng động tác trên tay, từ từ đến gần cô, bị mùi hương nam tính đặc trưng của anh vây quanh, Đới Hiểu Khánh không có chỗ trốn.
“Gần đây chạy đến bệnh viện làm gì? Hả?” Ngón tay cái Từ Lâm Viễn đặt trên mặt Đới Hiểu Khánh nhẹ nhàng vuốt ve.
“Tôi, tôi chưa muốn có con.” Đây là lý do Đới Hiểu Khánh đã sớm nghĩ tới từ lâu, không ngờ anh lại có thể biết nhanh như vậy.
Động tác trên tay trở nên thô bạo, làn da mềm mại của Đới Hiểu Khánh lập tức đỏ lên, cô có chút không kiên nhẫn hất tay anh ra.
Sắc mặt Từ Lâm Viễn nặng nề, con ngươi ngăm đen chứa cảm xúc tối đen không rõ.
Ngược lại anh siết chặt cánh tay mảnh khảnh của Đới Hiểu Khánh: “Là không muốn sinh con, hay là không muốn sinh con cho anh?” Giọng anh âm trầm.
Sức lực quá lớn làm cho mày đẹp của Đới Hiểu Khánh nhăn lại, bất đắc dĩ không giãy giụa được: “Anh làm tôi đau!”
Trên mặt Từ Lâm Viễn không khỏi xuất hiện một tia đau lòng, hơi thả lỏng một chút: “Hiểu Khánh, anh không cố ý đâu.
Anh chỉ là quá giận, em biết đấy, anh vẫn luôn muốn em sinh cho anh một đứa con.”
Như vậy mới có thể hoàn toàn trói buộc em, chặt đứt suy nghĩ muốn về nhà của em, anh thầm nói trong lòng.
“Tôi không cần, không có khả năng tôi sẽ sinh con cho người mình không yêu.” Đới Hiểu Khánh quýnh lên, buột miệng thốt ra.
Nguyên nhân cũng vì sắp tới sẽ về nhà cô không muốn dùng bất cứ thủ đoạn nghe lời nào để anh thả lỏng cảnh giác hết.
Sau khi nhận được lời từ chối dứt khoát như vậy, sắc mặt Từ Lâm Viễn lạnh lùng, đau đớn, thất vọng và còn có quyết tâm nổi lên trên gương mặt anh.
“Hiểu Khánh, anh sẽ không để em ra ngoài nữa, trước khi em mang thai hãy ngoan ngoãn ở nhà đi.” Từ Lâm Viễn trầm mặc trong chốc lát, đưa ra quyết định như vậy.
“Từ Lâm Viễn! Lúc trước anh giam cầm tôi trong phạm vi cả thôn, bây giờ dứt khoát thu nhỏ lại bằng cái nhà này sao? Tôi sẽ không sinh con cho anh, tôi nói được là làm được.”
Từ Lâm Viễn không hề đáp lời cô, xoay người tiếp tục nấu đồ ăn, nhưng kiên quyết trong mắt anh lại cho thấy thái độ quyết không nhân nhượng.
“Nhịn một chút, chỉ mấy ngày nữa thôi.” Đới Hiểu Khánh ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, bắt đầu ăn đồ ăn mà Từ Lâm Viễn đã nấu xong.
Đới Hiểu Khánh biết sau khi Từ Lâm Viễn nói vậy sẽ đem cô khóa lại trong nhà, chưa từng lường trước anh sẽ ở lại nhà, còn nói làm bạn với cô, không bằng nói là giám sát cô đi, càng ngày càng làm cho cô cảm thấy sống một ngày dài như một năm.
“Anh không cần phải đi làm? Tôi sẽ không chạy nữa, anh yên tâm.” Đới Hiểu Khánh nói lời trái lương tâm, nội tâm lúc này còn đang kháng cự việc ở chung một phòng với Từ Lâm Viễn.
“Người mướn trong nhà đã trở về, anh không cần phải tự tay làm lấy, càng có nhiều thời gian ở cùng em hơn.” Từ Lâm Viễn nhìn Đới Hiểu Khánh yếu ớt nằm trên giường, chỉ muốn kề sát vào hôn hôn gương mặt thanh tú của cô.
“Tránh ra.” Đới Hiểu Khánh chán ghét dùng tay đẩy đầu Từ Lâm Viễn đang lại gần nhưng bị anh cầm tay áp vào mặt: “Hiểu Khánh, em phải nhớ kỹ, anh là người đàn ông của em, anh sẽ không cho phép em từ chối anh lần nữa.”
Thân hình cường tráng đè lên người Đới Hiểu Khánh, cô không có chút sức lực nào để thoát khỏi, mà Từ Lâm Viễn đã biết rõ điểm mẫn cảm của cô, cô chỉ có thể mặc cho anh đùa nghịch, dần dần trầm luân trong đó.
Đới Hiểu Khánh hận mình yếu đuối, một lần lại một lần rửa sạch vệt đỏ trên người, hai mắt cô vô thần mà lẩm bẩm: “Nhanh, mau kết thúc đi.”
Liên tục mấy ngày làm tình, Đới Hiểu Khánh dựa vào ý niệm về nhà mà chống đỡ cơ thể.
Khi cô nằm trên ghế, vô số lần hối hận khi đó mình đó tùy hứng, ngoài cửa truyền đến một trận náo loạn, mắt hạnh thoáng chốc sáng ngời lên, một thần sắc đã lâu chưa nhìn thấy.
Từ Lâm Viễn đang nằm vào bên cạnh chau mày lại, suy nghĩ trong chốc lát liền hiểu rõ ý đồ của cô, không quan tâm lời cầu xin của Đới Hiểu Khánh, anh đứng lên, khóa trái cửa phòng, lúc này anh mới đi đến trước cửa mở ra.
Một đám bảo vệ được huấn luyện ngay lập tức vây đầy phòng, một đôi vợ chồng quý khí vẻ mặt nôn nóng và không tin nổi đi vào trong: “Hiểu Khánh! Con gái của mẹ, con ở đâu, mẹ đến rồi đây.” Phu nhân đứng trong phòng nhìn qua nhìn lại phía sau.
“Vợ à, bà đừng gấp, cậu đem con gái của tôi giấu ở đâu rồi?” Người đàn ông trung niên sau khi an ủi phu nhân xong liền chất vấn.
“Cô chú, cháu thật sự yêu Hiểu Khánh, hơn nữa chúng cháu đã là vợ chồng, cầu xin hai người hãy gả Hiểu Khánh cho cháu.” Từ Lâm Viễn bỏ đi đề phòng, nho nhã lễ độ nói.
“Cái gì?! Nếu thật sự yêu con gái của tôi, thì sẽ để cho nó không được ra ngoài gặp tôi sao?” Phu nhân nghẹn ngào: “Hiểu Khánh, con gái của mẹ, con ở đâu?”
“Mẹ, con ở đây.” Đới Hiểu Khánh chỉ nghe được âm thanh nói chuyện loáng thoáng, cô đành phải đập cửa phòng.
“Đá đi.” Người đàn ông trung niên sai bảo vệ đá văng cửa phòng.
Đới Hiểu Khánh lao tới lập tức bị phu nhân ôm lấy: “Bảo bối, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con!” Đới Hiểu Khánh cũng đỏ hốc mắt.
“Ba mẹ, con muốn về nhà, con không muốn ở lại đây, con không cần anh ta!” Đới Hiểu Khánh ôm lấy mẹ Đới, nhìn cũng không nhìn Từ Lâm Viễn lấy một cái.
Từ Lâm Viễn nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, cảm nhận được đau đớn tê tâm liệt phế.
“Được, chúng ta về nhà, bé con không khóc nhé, gầy đi rồi.” Mẹ Đới ôm lấy Đới Hiểu Khánh, đi theo hướng ra ngoài cửa.
Thấy thế Từ Lâm Viễn bất chấp tất cả: “Cô ơi, có khả năng Hiểu Khánh đã mang thai con của cháu.
Hơn nữa, cô ấy trúng cổ, không thể rời khỏi cháu.”
“Anh nói bậy” Đôi mắt Đới Hiểu Khánh trừng lớn.
“Anh đã tính qua, mấy ngày nay là kỳ nguy hiểm của em.” Từ Lâm Viễn dịu dàng nhìn cô chăm chú.
“Hiểu Khánh, con thật sự có con với cậu ta? Còn có, trúng cổ là sao?” Người đàn ông trung niên bình tĩnh lại.
“Con, con không biết.
Anh ta hạ cổ con, nếu con rời khỏi anh ta trăm bước, bụng sẽ rất đau.” Đới Hiểu Khánh hoảng loạn mà nói.
Phu nhân lại khóc lên, người đàn ông trung niên đỡ lấy bà: “Đưa cậu ta đi cùng đi.”
Đới Hiểu Khánh và Từ Lâm Viễn cùng nhau về Đới gia.
Mẹ Đới cũng từng dò hỏi cô có thích Từ Lâm Viễn hay không, đều bị Đới Hiểu Khánh nhiệt liệt lắc đâu trong lòng cô vẫn không thể quên Thương Lãng thuần khiết vô hại.
Đới Hiểu Khánh không có mang thai, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì để con gái thoát khỏi Từ Lâm Viễn, mẹ Đới và cha Đới giúp Từ Lâm Viễn giới thiệu phụ nữ, còn đưa ra bồi thường phong phú với anh, đều bị Từ Lâm Viễn nhất quyết từ chối.
Anh đang chờ một cơ hội, đoạt lại Đới Hiểu Khánh.
Cơ hội này đến khi cha Đới mẹ Đới tham gia một bữa tiệc rượu, Từ Lâm Viễn cướp Đới Hiểu Khánh đi, anh mới vừa tốn tiền mua một căn nhà nhỏ.
Tuy rằng giá rẻ, nhưng cũng đủ hẻo lánh.
“Hiểu Khánh, cả đời này em chỉ có thể làm chim hoàng yến của một mình anh thôi.” Anh thành kính mà hôn lên trán cô, giống như lúc trước khi trên núi đã đối xử với cô vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...