6.
Dương Tử nói với tôi, cô ấy đến thành phố này theo lời mời của một người bạn cũng là người làm cố vấn cho thương hiệu quần áo riêng của cô ấy.
Sẵn tiện cô ấy đến mượn studio để chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang vào tháng 5 sắp tới.
Cô vẫn nhất quyết muốn mời tôi làm người mẫu trình diễn cho thiết kế của cô.
Lần này tôi đã vui vẻ đồng ý.
Mối quan hệ của chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.
Vì cô bạn thời đại học của tôi sắp kết hôn, nên Dương Tử đưa tôi đi chọn quần áo và thay đổi kiểu tóc.
Tôi nhìn sự biến đổi của bản thân trong gương mà không khỏi ngạc nhiên bởi khả năng biến hóa đầy ma thuật của cô ấy.
Cô ấy gõ vào đầu tôi: “Tự tin lên, bởi ngay từ đầu em đã xinh đẹp rồi.”
Tôi luôn nhận được năng lượng tích cực từ Dương Tử, điều đó khiến tôi nghĩ rằng mình đã thực sự vực dậy sau mối tình thất bại đó.
Đúng vào ngày lễ tình nhân hồi tháng 2, Mạnh Dao đã kết hôn với mối tình đầu của cô ấy là Vu Hoài Nam.
Kinh tế của họ khó khăn đến mức chỉ mua được cho cô dâu chiếc váy nhỏ màu trắng giá 200 tệ.
Vu Hoài Nam cảm thấy buồn rầu và tự trách nên đã nhờ Dương Tử giúp đỡ.
Cô ấy nói có thể trang trí thêm cho chiếc váy bằng cách thêu thêm họa tiết.
Vu Hoài Nam đã tự mình mày mò thiết kế mẫu, từng mũi từng mũi thêu lên chiếc váy, anh ta thậm chí còn xin Dương Tử lời khuyên về cách làm mạng che mặt.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt vụng về học may vá vì người yêu và chợt nhận ra, có lẽ tình yêu thực sự là như thế này.
Mạnh Dao mặc chiếc váy đó trong đám cưới và trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế giới.
Chàng trai vén khăn che mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt cô gái, anh không nhịn được mà mỉm cười và những giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau rơi xuống.
Tôi không kiềm chế được mà nghĩ đến Chu Vân Lễ.
Tôi đã vô số lần tưởng tượng mình và anh ta có thể cùng sánh đôi bước vào sảnh cưới.
Một cách vô thức tôi bấm vào Khoảnh khắc của anh ấy và tình cờ nhìn thấy một bức ảnh mới được đăng.
Sở Chi cầm trong tay một bó hoa hồng đỏ thắm, còn Chu Vân Lễ thì vòng tay ôm eo và nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng.
Tiêu đề: [Không ai thích hợp để già đi cùng anh hơn em.]
Trong khán phòng nhỏ, cô dâu chú rể nói lời thề không bao giờ xa cách, từng hơi thở đều được bao bọc trong sự ngọt ngào.
Đám đông phía dưới reo hò: "Hôn đi! Hôn đi!"
Tôi cũng đột nhiên cười lớn, rồi dùng hết sức bình sinh để hét to và cùng mọi người trêu đùa cô dâu chú rể.
Dương Tử chỉ im lặng ngồi bên cạnh tôi mà không nói gì.
Sau tiệc cưới, cô ấy đột nhiên hỏi tôi: “Em có muốn đi đâu đó không?”
Tôi im lặng gật đầu.
Cô ấy đội mũ bảo hiểm cho tôi và nói rằng: “Bên ngoài gió lớn nên chị sẽ không nghe thấy gì. Nếu cần gì thì hãy vỗ vai chị nhé”.
Sau đó cô đạp ga và phóng xe đi ngược chiều gió.
Cô chạy từ đầu này đến đầu kia của thành phố, tôi ngồi sau xe của Dương Tử mà khóc đến tê tâm liệt phế.
Tình yêu tuyệt vọng và tầm thường đó cuối cùng cũng đã kết thúc vào ngày hôm nay. Đêm đó, Dương Tử cùng tôi uống rất nhiều rượu, lần đầu tiên tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện của tôi và Chu Vân Lễ.
Cô không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Tôi với đôi mắt sưng húp mắt hỏi cô ấy: “Tại sao anh ấy không thích em? Có phải do em không tốt không?”
Cô ấy dịu dàng đưa khăn giấy cho tôi, nhẹ nhàng giải thích: “Không phải do em không tốt, chỉ là em chưa tìm được người phù hợp mà thôi”.
"Nếu một người thực sự yêu em, cho dù em có bao nhiêu khuyết điểm thì họ cũng vẫn yêu em, và ưu điểm của em sẽ trở thành niềm tự hào tuyệt đối trong mắt người ấy."
"Cho dù em có bị chôn vùi trong đất, anh ta chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra em là một viên ngọc sáng lấp lánh."
Tôi cúi đầu chán nản nói: “Em thật sự có thể gặp được người như vậy sao?”
Cô ấy cười nhẹ: “Hãy học cách yêu bản thân mình trước và luôn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng khi điều ấy đến”.
Sau đó cô ấy giơ lon bia trên tay lên chạm vào tôi, nói đùa: “Nhưng chẳng phải em đã gặp được chị rồi sao?”
Cô chỉ vào mình: “Chị là người đã nhận ra giá trị của em.”
Tôi nhìn vào mắt cô ấy, dường như trong đôi mắt đen láy ấy có ẩn chứ một sức mạnh vô hình nào đó, khiến tôi bị thu hút.
Nhiều năm về sau, chúng tôi vẫn sẽ không quên những gì đã xảy ra đêm hôm ấy.
Khi đối mặt với thế giới không hoàn hảo này, tôi đột nhiên có một sự dũng cảm vô hạn.
Hóa ra thứ sẽ ở bên bạn cho đến khi chết chưa chắc đã là tình yêu.
7.
Thế giới của Dương Tử thật kỳ lạ và đầy màu sắc.
Tôi dần dần nghiện nó và một ý tưởng điên rồ lặng lẽ nảy mầm trong lòng tôi.
Để biểu diễn trong buổi trình diễn thời trang sắp tới, tôi bắt đầu ăn kiêng, tập thể dục, tập cách bước đi như người mẫu và chăm chỉ tập luyện.
Đôi lúc tôi tưởng tượng mình được bước đi trên sàn catwalk và được mặc trên người những bộ quần áo lộng lẫy. Sau đó người dẫn chương trình bắt đầu xướng tên nhà thiết kế, cùng với đó là tiếng vỗ tay không ngớt bên dưới sân khấu.
Đấy chắc hẳn là một trải nghiệm mới lạ mà tôi chưa từng có, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã có cảm giác như đang lơ lửng trên mây rồi.
Tôi chỉ không ngờ rằng ngày hôm đó tôi sẽ gặp lại Sở Chi ở buổi biểu diễn.
Chúng tôi được đưa vào cùng một phòng thay đồ.
Là người mẫu mở màn, cô ta mặc một chiếc váy lụa màu đỏ, xinh đẹp như một đóa hồng đỏ nở rộ.
Cô ta vừa bước lên sân khấu đã có tiếng vỗ tay như sấm, mọi người đều sửng sốt.
Trong hậu trường, trợ lý đưa bó hoa hồng cho cô và thì thầm: “Đây là của anh Chu.”
Sở Chi bẻ một đóa hoa, nghịch nghịch trong tay, sau đó quay đầu nhìn tôi đang thay đồ bên cạnh: “Nghe nói cô và Chu Vân Lễ ở bên nhau ba năm, anh ấy chưa bao giờ tặng hoa hồng cho cô. Vậy mà anh ấy luôn tặng hoa hồng cho tôi."
Tôi vẫn im lặng.
Cô ta nói tiếp: “Hoa hồng và hoa hồng leo trông rất giống nhau nhưng thực ra chúng lại rất khác. Chỉ những người không có mắt nhìn mới không phân biệt được.”
“Cô nên chấp nhận điều đó."
Tôi nhìn mình trong gương và bất giác cúi đầu xuống.
“Vi An, nhìn này.” Giọng nói của Dương Tử đột nhiên vang lên bên tai tôi.
Cô ấy đội vòng hoa hồng lên đầu tôi, nhướng mày và cười nói: “Em rất hợp với nó.”
Tôi nhìn vào đôi mắt dịu dàng nhưng kiên định của cô ấy, hít một hơi thật sâu và không còn bối rối nữa.
Có thể tôi chưa đủ tin tưởng vào bản thân mình nhưng tôi có niềm tin ở Dương Tử.
Tôi là người mẫu cuối cùng lên sân khấu ngày hôm đó.
Trong lúc chờ đợi trên sân khấu, Dương Tử cứ nắm tay tôi, càng gần giờ biểu diễn, tay cô ấy càng siết chặt tay tôi hơn.
Hóa ra cô ấy cũng hồi hộp.
"Không sao đâu, chị cứ tin ở em."
Khi những lời đó được thốt ra, ngay cả tôi cũng bị sốc.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng tôi lại nói những lời như vậy mà không hề ngại ngần.
Dương Tử quay lại nhìn tôi, bàn tay nắm tay tôi cũng không còn dùng sức nhiều nữa.
"Được rồi, tự tin tiến về phía trước đi." Cô ấy mỉm cười nói với tôi.
Tôi bước lên sân khấu trong bộ váy hoa được trang trí bằng vô số bông hồng 3D, chỉ trong phút chốc tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung đổ dồn vào tôi.
“Không được ngã.” Tôi tự nhủ.
Rõ ràng đó chỉ là một đoạn đường ngắn thôi nhưng tôi cảm thấy nó dài hơn cả cuộc đời mà tôi đã đi cho đến hiện tại.
Trong lòng tôi thầm gọi tên Dương Tử, cơ thể bỗng chốc như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh to lớn, giúp tôi di chuyển từng bước một cách vững vàng hơn.
Tôi đi đến phía trước và dừng lại.
Xung quanh vang lên một tràng vỗ tay. Đó là màn vỗ tay cuồng nhiệt và dài nhất trong đêm nay.
Máy ảnh liên tục nhấp nháy và chớp nhoáng trước mặt tôi.
Ánh sáng và âm nhạc hòa quyện vào nhau tạo thành một thế giới thời trang mộng mơ đầy huyền ảo.
Và ngay lúc này, ngay tại đây tôi đang đứng ở trung tâm của giấc mơ ấy.
Trước khi lên sân khấu, tất cả những gì tôi muốn chỉ là cố gắng không phụ lòng của Dương Tử.
Nhưng bây giờ, tôi biết, nó không chỉ có thế.
Những hạt giống chôn sâu trong lòng tôi đang trồi lên khỏi mặt đất và nở hoa.
8.
Sau buổi trình diễn thời trang, Dương Tử được mời ở lại để bàn việc.
Tôi nghe nói đối phương là một nhân vật lớn trong làng thời trang, tôi rất mừng cho cô ấy.
Tôi bước ra khỏi buổi diễn, tâm trạng có chút lâng lâng khó tả.
“Lâm Vi An.” Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi quay đầu lại thì thấy Chu Vân Lễ đang đứng cách đó không xa. Phía sau là chiếc xe lớn màu đen của anh ta, chắc là đến đón Sở Chi.
Tim tôi run lên và hơi thở trở nên hơi gấp gáp.
Anh ta bước vài bước đến gần tôi, chào tôi và nói: "Đã lâu không gặp."
Tôi hơi giữ khoảng cách với anh ta, điều chỉnh nhịp thở và lịch sự trả lời: "Ừ, đã lâu không gặp."
Chu Vân Lễ cười không tự nhiên: "Dạo này em thế nào?"
Tâm trạng của tôi dần dần bình tĩnh lại, từ tốn đáp: “Rất tốt.”
Chúng tôi không có gì để nói, đúng lúc tôi đang định tìm lý do để rời đi.
Anh ta đột nhiên lại lên tiếng: “Hôm nay em thật xinh đẹp.”
Tôi mất một lúc để chắc chắn là mình không nghe nhầm và bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn mình.
“Ý tôi là, chiếc váy này rất hợp với em.”
Anh ta giải thích, nói một cách thẳng thắn và nghiêm túc.
Tôi mỉm cười và nói: “Cám ơn lời khen của anh”.
Chu Vân Lễ nhìn tôi với ánh mắt chăm chú, như muốn nói điều gì khác.
Đột nhiên một cái tát đau như trời giáng đánh thẳng vào tôi.
Tôi run lên vì bị đánh, và khi quay đầu lại, tôi thấy có thứ gì đó đang nhìn mình với vẻ mặt vô cùng giận dữ.
"Tán tỉnh bạn trai người khác ở nơi công cộng thật là vô liêm sỉ?"
Chu Vân Lễ vội vàng bước tới nắm tay cô ta: “Em hiểu lầm rồi, bọn anh chỉ tình cờ gặp nhau, nói chuyện vài câu mà thôi.”
Sở Chi liếc mắt nhìn tôi: “Em nghĩ là do cô ta cố tình thì đúng hơn.”
Chu Vân Lễ cau mày, thấp giọng giải thích: “Là anh chào Vi An trước, thật sự không liên quan gì đến cô ấy.”
Sở Chi vẫn còn chút bất mãn, giễu cợt nói: "Lâm Vi An, chúng ta đã một năm không gặp, thật là ấn tượng. Ngay cả Vân Lễ cũng bắt đầu nói giúp cô."
"Cô cũng dùng năng lực đó quyến rũ Dương Tử à?"
Khi nghe cô ta nói xấu Dương Tử như vậy, tôi không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
Trước khi tôi định tiến lên và xé miệng cô ta ra, tôi đã nghe một tiếng chát rõ ràng.
Sở Chi nghiêng đầu nhìn sang, dùng tay che mặt, cô ta không thể tin nổi vào mắt mình.
Dương Tử không biết từ đâu xuất hiện, chỉ vào cô ta, lạnh lùng nói: "Xin lỗi cô ấy ngay!"
Chu Vân Lễ ôm bạn gái đang sợ hãi vào lòng: “Chuyện hôm nay là do anh gây ra, anh xin lỗi em.”
Sở Chi ngẩng đầu nhìn hắn, tức giận nói: “Anh không thấy em đang bị bắt nạt sao?”
Chu Vân Lễ ôn tồn nói: “Đừng gây rắc rối nữa.”
"Anh thật sự không giúp em?" Sở Chi vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Sau khi Chu Vân Lễ đưa ra quyết định, anh ta thì thầm: "Vừa rồi em đã đi quá xa rồi."
Sở Chi đẩy anh ta ra, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước: “Anh nói cả đời sẽ không để em phải chịu oan ức, tất cả đều là dối trá!!”
Sau khi ném cho anh ta một cái nhìn đầy oán giận, cô ta bỏ chạy mà không thèm nhìn lại.
Chu Vân Lễ nhìn chúng tôi xin lỗi, rồi vội vàng đuổi theo cô ta.
Tôi nhìn bóng dáng hai người họ hối hả rời đi và hồi tưởng lại quá khứ.
Khi tôi và Chu Vân Lễ ở bên nhau, tôi chưa bao giờ làm loạn như vậy.
Bạn tôi nói với tôi rằng một người phụ nữ như tôi rất tẻ nhạt, không có gì thú vị và cậu ấy muốn tôi thể hiện cảm xúc thật sự của mình.
Tôi nhớ có một lần, hôm đó là sinh nhật tôi nên chúng tôi đã hẹn nhau đi xem phim.
Anh ta đến muộn, và giải thích là do anh ấy mải chơi bóng với bạn mà quên mất thời gian.
Tôi càu nhàu: “Phim sắp hết rồi.”
Anh ta thản nhiên nói: “Không phải chỉ là xem phim thôi sao? Mua vé mới là được rồi.”
Tôi thất vọng và nói: “Anh không hề để tâm đến lời hứa với em à”.
Anh ta cau mày, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Bây giờ không phải anh đang ở đây à? Em còn muốn gì nữa?"
Sau khi cãi nhau, tôi tủi thân bỏ chạy, mặc dù tôi đã ngoái lại ba lần nhưng vẫn không thấy anh đuổi theo.
Hôm đó, tôi ngồi một mình trên băng ghế ở bến xe và chịu đựng gió thổi suốt đêm.
Không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào từ anh.
Cuối cùng, tôi đành vô liêm sỉ đến gặp anh để cầu hòa.
Hãy nhìn xem, ranh giới giữa yêu và không yêu rất rõ ràng.
Tôi quay mặt đi, nắm tay Dương Tử: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Dương Tử vẻ mặt vui vẻ: "Em không sao chứ?"
Tôi gật đầu.
"Nếu thấy không vui, em không cần phải tỏ ra mình ổn trước mặt chị."
“Em không sao.” Tôi cười.
Tôi không còn là cô gái ngốc nghếch trói buộc tất cả hạnh phúc, giận dữ, buồn vui của mình vào Chu Vân Lễ nữa.
Trên đường trở về khách sạn, Dương Tử nói với tôi rằng cô ấy đã nhận được tiền đầu tư.
Tôi rất mừng cho cô ấy, thậm chí bước đi của tôi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Con đường vẫn như ngày hôm qua.
Một ngọn đèn trên đường đã bị hỏng nhưng tôi lại không cảm thấy nó tối nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...