Ngọn Sóng Tình Yêu


Thấy cô ta đột nhiên quan tâm như

vậy, Bạch Nhược Hy có thể tưởng

tượng được Doãn Nhụy đang đứng

trước mặt người nào đó ở nhà họ

Kiều mà gọi điện cho cô.


Mối quan hệ của hai người giờ đây

đã như người xa lạ, hà tất gì lại phải

giả vờ quan tâm cô như thế?

“Có chuyện gì?” Bạch Nhược Hy

lạnh nhạt hỏi.


“Mình sợ cậu hiểu lâm nên muốn

giải thích với cậu một chút.
Chữ ký

trên tờ giấy ly hôn không phải là

mình làm.
Cậu đừng nghĩ quá nhiều.


Đó chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của ông

thôi.


“Đều không còn quan trọng nữa rồi.


Cậu còn chuyện gì nữa không?”

Doãn Nhụy quan tâm hỏi: “Cậu

đang ở đâu?”

“Cậu không cần biết.” Giọng điệu

Bạch Nhược Hy lạnh nhạt không có

chút ấm áp nào.


Đầu bên kia điện thoại thấp thoáng

truyền đến giọng nói của An Hiểu:

“Dì đã nói rồi, đừng có gọi cho cái

đồ vong ân phụ nghĩa đó làm gì.


Lòng tốt lại bị người ta xem

thường.’

Tim Bạch Nhược Hy đau thắt lại.


Xem ra mẹ cô cũng giống như cha

ruột mà chán ghét cô đến cực

điểm.


Doãn Nhụy: “Nhược Hy, cậu đừng

như vậy có được không? Mình cũng

chưa từng trách cậu.
Bây giờ mọi

chuyện đều đã được giải quyết rồi.


Cậu vẫn là bạn tốt nhất của mình.


Trừ mình ra, còn có ai bằng lòng

làm bạn cậu đây?”

Bạch Nhược Hy cười khổ, không

muốn lại nghe mấy lời vô nghĩa của

cô ta nữa.
Dù sao trong mắt người

khác nhân phẩm của bản thân

không đáng là gì.
Thêm một chuyện

không bằng bớt một chuyện là

nguyên tắc của cô.


Nghĩ một hồi, cô mới châm chọc

nói: “Doãn Nhụy, tôi nghe nói lần

trước sản phẩm mà cậu bắt chước

bán ở hội chợ triển lãm được giá

không tệ đâu.
Chúc mừng kỹ thuật

của cậu ngày càng leo lên tâm cao

7 J

mƠi.



“Nhược Hy, cậu có ý gì?” Doãn Nhụy

sốt ruột.


Bạch Nhược Hy nhếch mép cười

nói: “Tôi thiếu chút nữa quên mất

cậu là tài nữ tài sắc vẹn toàn.


Không những tạo ra những tác

phẩm nghệ thuật trong hội họa

thâm sâu, viết chữ đẹp không tả

xiết mà ngay cả thủ pháp bắt chước

cũng xuất thần nhập quỷ.”

“Nhược Hy, cậu muốn nói gì thì cứ

nói thẳng.
Đừng có ném đá giấu tay

như vậy.”

Sắc mặt Bạch Nhược Hy tối sầm,

mang theo chút tức giận, lạnh lùng

nói: “Vĩnh Hằng tạm thời để ở chỗ

cậu.
Cậu giữ gìn cẩn thận cho tôi.


Đợi tôi rảnh sẽ ghé lấy.
Cậu tốt nhất

đừng có làm mất cho tôi.”

“f ”

… Doãn Nhụy im lặng.


Đã nói tới mức này, Bạch Nhược Hy

cũng biết cái con người đó hẳn đã

hiểu ý cô là gì rồi.


Cô trực tiếp ngắt điện thoại, khóa

máy ném lên giường rồi đứng dậy

tiếp tục dọn dẹp giường chiếu.


Ai cũng nói thời gian sẽ chữa lành

tất cả.


Nhưng không phải mỗi người đều

như vậy.


Một tuân sau.


Trong phòng thăm hỏi tù nhân rộng

rãi, có một cái bàn màu đỏ cam và

hai cái ghế tựa.


A Lương mặc bộ đồ tù, sống lưng

thẳng tắp.
Sắc mặt nghiêm túc

nhưng ánh mắt lại lờ đờ vô định.


Cửa bị mở ra.
A Lương lập tức đứng

dậy, đứng thẳng làm nghi thức chào

hỏi trong quân đội.


Kiều Huyền Thạc đi đến trước mặt

A Lương, ném xấp tài liệu trên tay

lên bàn.
Ánh mắt giống như lưỡi

đao sắc bén quét sạch mọi chướng

ngại trên đường.


Kiều Huyên Thạc ngôi xuống nhưng

A Lương vẫn đứng yên như cũ

không dám ngôi.


“Ngôi xuống nói đi.”

Dáng vẻ Kiều Huyền Thạc nghiêm

túc.
Nhưng giọng nói lại thiếu chút

sức sống giống như thương tật


chưa khỏi, không có cách nào khôi

phục lại như ban đầu.


A Lương ngồi xuống rồi căng thẳng

mở miệng: “Cậu ba, tôi bị oan.”

“Ừ, nói đi, oan chỗ nào?”

“Mấy cái tố cáo đó không có cái

nào là thật.
Tôi nhất định đã đắc tội

với thằng tiểu nhân nào đó mới

khiến nó vu oan tôi như vậy.
Nếu

như để tôi biết nó là thằng khốn nạn

nào, tôi sẽ chẻ nó ra ngàn mảnh.”

Kiều Huyền Thạc co tay lại để lên

bàn.
Sau đó anh dựa người lên ghế,

giọng nói lạnh lùng nhưng không

yếu ớt, thì thâm nói: “Đợi cậu ra khỏi

cánh cửa này đi rồi hãy nói tới

chuyện chẻ người ta ra thành ngàn

mảnh”

A Lương chấn động, nhìn về phía

Kiều Huyên Thạc: “Cậu ba, cậu bệnh

rồi sao?”

Kiều Huyền Thạc cúi đầu.
Giọng

điệu lạnh lùng: “Ừ, bệnh rồi.”

“Chẳng trách cậu nói chuyện yếu ớt

như vậy.” A Lương tức giận vô cùng.


Mỗi lời nói ra đều rất rõ ràng: “Có

điều cậu cũng không phải làm bằng

sắt.
Cha tôi lúc còn sống là bác sĩ

trung y.
Ông nói bị cảm có thể uống

chút thuốc chống cảm Tiểu Sài Hồ

đó.”

“Cậu chắc thuốc chống cảm Tiểu

Sài Hồ là cha cậu nói mà không

phải nghe được từ trên tivi sao?”

Kiêu Huyên Thạc cũng cứng nhắc

hỏi lại một câu.


A Lương lập tức nghiêm mặt: “Xin

lỗi, cậu ba, lúc tôi mới năm tuổi thì

ông đã qua đời rồi.
Nhưng cha tôi

chắc chắn là bác sĩ trung y lâu

năm.”

Kiều Huyền Thạc hơi chấn động.


Hai người nói chuyện theo cách hỏi

đáp thông thường.
Nói năng thận

trọng nhưng cũng có thể nói chuyện

phiếm.


Chỉ là lời nói dối vô hại vừa rồi của A

Lương khiến anh nhớ tới Bạch

Nhược Hy.
Tim hơi thắt lại một chút.


Anh mau chóng gạt bỏ suy nghĩ

trong đầu rồi mở xấp tài liệu ra đẩy

về phía A Lương: “Ký đi.”

“Cái gì?”


“Đưa cậu ra ngoài.”

A Lương kích động liền lấy tức câm

lấy cây bút trên bàn.
Ngay cả nhìn

cũng không nhìn mà ký vào không

chút do dự.
Anh vừa ký vừa hỏi:

“Nhanh như vậy đã chứng minh

được sự trong sạch của tôi rồi.
Vẫn

là cậu ba giỏi nhất.”

Ký xong, Kiêu Huyền Thạc cầm lên

liếc qua một cái.
Khóe miệng anh lộ

ra nụ cười nhạt, châm chậm nói:

“Vậy mà ký thật à.
Không nhìn nội

dung sao?”

“Không phải cậu nói ra ngoài sao?”

“Đưa cậu ra pháp trường.”

“.” A Lương bị dọa, hai mắt trừng to

như muốn rớt ra ngoài.
Sau đó liền

căng thẳng giật lại bìa tài liệu từ

chỗ Kiều Huyền Thạc rồi nghiêm túc

coi cẩn thận.


Lúc này anh ta mới phát hiện Kiều

Huyền Thạc chỉ chơi mình thôi, rõ

ràng là giấy bảo lãnh.


Bảo lãnh?

Không phải đã điều tra rõ ràng rồi

sao? A Lương sững sờ lần nữa.
Anh

xem nét chữ trên giấy mới phát hiện

là chính tay Kiều Huyền Thạc ký tên

bảo lãnh cho mình.


Trong lòng anh cảm kích vạn lần rồi

ngẩng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc:

“Cậu ba, cảm ơn cậu tin tưởng tôi.


Tôi nhất định sẽ điều tra rõ mọi

chuyện để chứng minh sự trong

sạch của mình.
Tôi không có dính

dáng tới xã hội đen, không rửa tiền

cũng không mua bán chuyện cơ

mật quốc gia.
Tôi bị hại mà.”

Kiều Huyền Thạc cười khổ.
Một

người cấp dưới tin tưởng anh như

thế, chỉ cân một câu nói của mình

mà hoàn toàn không do dự ký tên.


Bạch Nhược Hy nói bên cạnh anh

có nội gián, không thể tin tưởng bất

kỳ ai.


Đời người ngay cả một người có thể

tin cậy cũng không có thì thật đáng

thương biết bao.


Đây chính là chỗ mà anh khác với

Bạch Nhược Hy.


Dùng người thì không nghi.
Nghi thì

không dùng.


Kiều Huyên Thạc đứng dậy, châm

chậm mở miệng: “Đi thôi.”

A Lương cũng đứng dậy, đuổi theo

phía sau anh.


Đi ra khỏi phòng giam, A Lương vừa

đi vừa cởi bỏ cái áo tù trên người.


Cho dù ở trần chịu lạnh, anh cũng

không muốn bận cái áo này lên

người một phút nào.
Đối với nhân

cách của anh thì đây chính là một

sự sỉ nhục.



Sau khi lên xe, A Lương theo thói

quen ngồi lên ghế lái.
Leo lên ghế

rồi ngay cả quần tù anh cũng cởi hết

rồi ném thẳng vào trong thùng rác.


A Lương nhìn lên kính chiếu hậu xin

lỗi: “Xin lỗi cậu ba.
Cậu đợi tôi một

lát.
Tôi thay đồ cái.”

Nói xong, A Lương xuống xe.
Trong

gió lạnh buốt người, anh chỉ mặc

mỗi cái quần cộc màu đen rồi đi ra

phía sau xe, mở cốp lấy đồ.


Anh ta ở với Kiều Huyền Thạc vốn

đã quen với việc không câu nệ tiểu

tiết nên khi thấy người nào đó đợi

không nỗi mà thay đồ ngay trên

đường, Kiều Huyền Thạc cũng

nhắm một mắt mở một mắt cho

qua, không hề bắt ép anh ta phải

tuân thủ cái gì.


Tố chất của một người đàn ông

không thể hiện qua hành động bên

ngoài.


Lúc A Lương đang thay đồ phía sau,

không có vật gì che chắn thì có hai

cô nhóc học sinh đi ngang qua đột

nhiên cầm lấy điện thoại chụp hình

rồi xuýt xoa kêu: “Ui mẹ ơi, dáng đẹp

dã man.”

“Anh lính ơi, có thể chụp với em một

tấm không?”

“Tự nhiên em ơi.”

A Lương lập tức nhe hàm răng trắng

bóng, cười tít mắt không thấy ánh

mặt trời.
Sau khi bận cái áo thun

màu đen lên người, anh ta liền cong

tay tạo dáng rồi thay phiên chụp

hình với mấy em gái nhỏ.


Kiêu Huyền Thạc nhíu mày, ánh mắt

tối sâm.
Anh quay đầu nhìn cái tên

đang bị hành tới đầu choáng mắt

hoa phía sau xe.


Đối với quân nhân suốt ngày rèn

luyện trong quân đội mà nói, mỗi

ngày bọn họ đều phải đấu súng với

mấy thằng con trai khác.
Kiều

Huyền Thạc hiểu tâm trạng kích

động của A Lương lúc này cho nên

không hề bước ra ngăn cản.


Khoảnh khắc anh ngoảnh đầu lại

phía sau liền nhìn thấy một bóng

dáng quen thuộc lướt qua trước

mắt.


Tim giống như cảm ứng được gì đó

liên đột nhiên hãng vài nhịp.


Kiều Huyền Thạc lập tức xuống xe,

đóng mạnh cửa.
Thế nhưng bóng

dáng đó đã đi xa rồi.


Anh bước nhanh đuổi theo.


A Lương phát hiện có chút không

đúng cũng thoát khỏi vòng vây của

mấy cô nhóc, vội vàng đuổi theo




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui