An chỉ Nguyệt trong lòng lo lắng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp sâu thẳm của anh, buột miệng nói: “Không cần, không, em có thể chấp nhận, anh không cần ngủ trong phòng làm việc.”
Bộ Dực Thành nhìn vào đôi mắt trong suốt như pha lê của cô, đôi mắt to thông minh và quyến rũ, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, đẹp đến nao lòng.
Khuôn mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng như anh đào giống như hoa anh túc quyến rũ chết người đã thu hút anh lại gần.
Anh miệng lưỡi khô khốc nuốt khan.
Nhìn nhau ánh mắt lưu chuyển, ấm áp mơ hồ, ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm đối phương.
Lúc này lòng bàn tay của An Chỉ Nguyệt lo lắng mà đổ mồ hôi, và hơi thở của cô trở nên hỗn loạn.
Bộ Dực Thành đột nhiên đi về phía cô, tiến lại gần cô hơn.
Tim cô đập dữ dội, nhưng cô không lùi bước.
Hai người chỉ cách nhau một thước.
Anh duỗi tay chậm rãi chạm vào mặt cô, An Chỉ Nguyệt khẽ run lên.
Đôi mắt của người đàn ông nóng rực, bàn tay to của anh từ từ di chuyển từ vành tai lên phía sau gáy cô, cô căng thẳng đến phát điên rồi đột ngột nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo.
Đầu cô bị kéo nhẹ nhàng, cảm nhận được khuôn mặt của người đàn ông trực tiếp bao phủ, anh hôn cô thật sâu.
Đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt của anh nhẹ nhàng cạy ra hàm răng trắng của cô, đi thẳng vào, khéo léo khơi dậy cảm giác nhạy cảm và xa lạ trong cơ thể.
Sự dịu dàng của anh trở nên điên cuồng.
Nó giống như nhấm nháp thức ăn, nhưng cũng giống như nuốt chửng con mồi.
“Ưm.” cô không khổi phát ra âm thanh, cả người mềm nhũn dưới nụ hôn của anh, hai tay bám vào vai anh, không tự chủ kiễng chân lên, thân thể chủ động áp vào lồng ngực cường tráng của anh, cố gắng đáp lại nụ hôn sâu của anh.
Bàn tay của người đàn ông trên eo cô siết chặt.
Tựa như muốn nhập hai cơ thể làm một, hai trái tim cùng nhịp đập.
Bộ Dực Thành lúc mới đầu, chỉ muốn hôn cô.
Nhưng anh không ngờ cô lại ngọt ngào đến mức anh không thể ngừng lại được, và anh sẽ không sẵn lòng bỏ qua một khi cô chủ động đáp lại.
Tình yêu bị kìm nén suốt nửa đời này, tình yêu thầm kín đầy đau đớn nửa đời này, tình yêu và khát vọng sâu sắc này, đã hành hạ anh một cách tàn khốc.
Anh hôn cô, vòng tay qua eo cô thật chặt và xoay người nhẹ.
Anh ấn cô vào cánh cửa tủ.
“Ưm…” Cô lại cất giọng, giọng khe khẽ ngọt ngào và ngượng ngùng quyến rũ, mê hoặc trái tim anh.
Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, bàn tay đặt trên eo cô không tự chủ được từ từ luồn vào trong quần áo của cô.
Xúc động hoàn toàn không khống chế được, nhẹ nhàng xoa nắn cơ thể cô.
An Chỉ Nguyệt tràn ngập cảm giác kỳ lạ, ngượng ngùng, không thể nói lên lời thậm chí cô xấu hổ đến phát điên nhắm chặt mắt lại, cô thực sự tận hưởng cảm giác chưa từng có này, thoải mái và hưng phấn đan xen.
Lưng của cô áp sát vào cánh cửa tủ, và cơ thể của cô ấy bị kẹp giữa cánh cửa và Bộ Dực Thành, giống như một kẻ bất lực.
Đôi bàn tay to lớn của anh ấy đang nhóm lửa ở khắp mọi nơi.
Cô hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.
Anh ngày càng trở nên điên cuồng và táo bạo hơn.
Nụ hôn của anh rời khỏi môi cô và từ từ đi xuống.
An Chỉ Nguyệt không biết quần áo của mình đã được cởi ra từ khi nào.
Cô được ôm bởi cánh tay cường tráng của người đàn ông và chuyển lên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...