“Được.”
Sau khi Lạc Thập Thất rời đi, An Chỉ Nguyệt cũng vui vẻ đi vào phòng khách, đặt túi xách lên ghế sô pha rồi mang theo đồ đi vào phòng bếp.
Âm thanh từ phòng khách đã kinh động đến người đàn ông đang chán nản trong phòng làm việc.
Bộ Dực Thành hai tay đút vào túi, anh ung dung bước ra khỏi phòng làm việc và chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Anh lười biếng dựa vào cửa phòng bếp, đôi mắt nóng rực và sâu thẳm, lặng lẽ nhìn bóng dáng xinh đẹp đang bận rộn của An Chỉ Nguyệt.
Vào ngày thứ hai đăng ký kết hôn, cô đến tìm Bộ Hướng Đình, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Điều gì đã khiến cô ấy khóc?
Những suy nghĩ lộn xộn của Bộ Dực Thành chiếm hết đầu anh.
Cảm giác chua xót trong lòng khiến anh lúc này rất khó chịu.
“A …” An Chỉ Nguyệt đột nhiên hét lên.
Bộ Dực Thành nhanh chóng chạy đến, nắm lấy vai cô, kéo cô vào trong vòng tay của mình, xoay người cực nhanh, tránh xa cảnh tượng khiến cô sợ hãi.
Đột nhiên bị một người đàn ông ôm khiến cô mất cảnh giác, quay đầu lại không phản ứng kịp, An Chỉ Nguyệt càng thêm hoảng sợ.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô trong tay, cơn sốc của cô lập tức chuyển thành nhịp tim nhanh, khó thở, cơ thể cô cứng đờ vì căng thẳng, cô kinh ngạc ngước nhìn anh.
Sau khi Bộ Hướng Thành đưa cô đi, anh mới liếc nhìn lại, hóa ra đó là một con cá đang bị cạo vảy và đập đuôi trên thớt.
Nó chưa chết nên đã khiến An Chỉ Nguyệt bị dọa.
Anh quay đầu lại và nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay anh.
Lúc anh nhìn xuống, chỉ thấy An Chỉ Nguyệt đang ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tập trung và kinh ngạc nhìn anh bất động, giống như đang chìm đắm.
Ánh mắt của cô khiến tim anh đập nhanh hơn, bàng hoàng như bị điện giật, giọng nói khàn khàn như bị bóp nghẹt từ cổ họng: “Em không sao chứ?”
“Không… không sao.” An Chỉ Nguyệt hoàn hồn lại, vẻ mặt xấu hổ trở nên nóng ran, cô lùi lại một bước, rời khỏi khuôn ngực rắn chắc của anh, chỉnh lại tạp dề mà không có nơi nào để đặt tay.
“Em có muốn tôi giúp không?” Bộ Dưc Thành nhẹ giọng hỏi.
An Chỉ Nguyệt liếc nhìn con cá trên thớt, con cá đã bị phanh bụng nhưng vẫn cử động liên tục, thật đáng sợ.
Cô cụp mắt không dám nhìn Bộ Dực Thành, mím môi gật đầu: “Ừ.”
Bộ Dực Thành xắn tay áo, cầm con dao trên thớt lên, dùng bàn tay to ấn con cá...!
An Chỉ Nguyệt cởi tạp dề, Bộ Dực Thành liếc nhìn lại thấy cô đã cởi tạp dề, dang chuẩn bị mặc giúp anh.
“Không cần.” Bộ Dực Thành từ chối, bởi vì màu hồng của tạp dề không hợp với sự nam tính của anh.
Nhưng An Chỉ Nguyệt mặc kệ anh, cô tiến đến bên anh, đeo tạp dề vào, lấy dây hai bên buộc thắt lưng sau lưng, lẩm bẩm: “Cá này tanh lắm.
Quần áo sẽ bị bẩn.
Mặc tạp dề vẫn tốt hơn.
Anh có thể xử lý con cá rồi để phần còn lại cho em.“
Bộ Dực Thành cúi đầu nhìn An Chỉ Nguyệt trong lồng ngực của mình.
Thân thể hai người cách nhau không đến một centimet, nhìn cái đầu đen của cô, hai má sắp chạm vào ngực anh, tay còn đang ôm lấy thắt lưng của anh.
Mùi hương thiếu nữ thuần khiết của cơ thể cô lập tức tràn ngập khoang mũi anh, trong phút chốc, cơ thể sôi trào, hô hấp hỗn loạn.
Ánh mắt anh ám muội nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Sau khi An Chỉ Nguyệt buộc tạp dề xong chậm rãi rút tay ra.
Đột nhiên, cả hai cánh tay bị anh nắm chặt lấy, kéo về phía mình.
Cả người cô nhào vào trong lồng ngực cường tráng của anh.
Xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, cô cảm nhận được sự gần gũi mềm mại, lập tức đỏ mặt, vừa lo lắng vừa ngại ngùng ngước lên nhìn anh, có vẻ kinh ngạc.
Tim đập bất thường và luồng không khí trở nên ái muội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...