An Chỉ Nguyệt lo lắng nhìn anh: “Hả?”
Khóe môi anh khẽ cong lên, đôi mắt trong veo, giọng nói nhẹ nhàng như nước: “Sau khi tìm ra hung thủ, hãy cùng tôi về ở Tịch Quốc sinh sống.”
Giọng điệu của anh vừa khẳng định, vừa là hỏi ý kiến, vừa là thông báo cũng là đưa ra để cùng nhau trao đổi.
An Chỉ Nguyệt biết suy nghĩ của anh, không một chút do dự, cô mím môi gật đầu đồng ý: “Ừm, được.”
Vào giây phút này, An Chỉ Nguyệt trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Đã đến lúc cùng Bộ Hướng Đình ngả bài.”
Kết hôn là kết cục đã định.
An Chỉ Nguyệt không còn chần chừ gì nữa.
Tranh thủ lúc Bộ Dực Thành ra ngoài đi công việc vào buổi trưa, cô đã gửi tin nhắn cho Bộ Hướng Đình và hẹn anh ta ra ngoài.
Bộ Hướng Đình sẵn sàng đồng ý dành thời gian ra ngoài gặp mặt cô.
Trước khi đi ra ngoài, An Chỉ Nguyệt mang theo giấy đăng ký kết hôn, mặc quần áo một chút rồi một mình đến nơi hẹn.
Buổi trưa nắng chói chang, khí hậu dễ chịu.
Bên trong một quán cà phê trang nhã.
Bộ Hướng Đình không hỏi An Chỉ Nguyệt uống gì, tự mình gọi một ly cà phê sữa cho cô, rồi gọi cho mình một ly cà phê đắng.
Trong quán cà phê rất lớn, tương đối ít người, rất yên tĩnh và thoải mái.
An Chỉ Nguyệt rũ mắt xuống, không muốn nhìn mặt Bộ Hướng Đình, cảm giác ngưỡng mộ lúc trước đã biến mất, bây giờ mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, lại một lần cô cảm thấy anh ta giả dối.
Bộ Hướng Đình tao nhã uống một ngụm cà phê, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt An Chỉ Nguyệt, nhận ra cô có vẻ gì đó không đúng, chậm rãi hỏi: “Hẹn anh ra ngoài, em muốn nói về chuyện của chúng ta sao?”
“Ừ.” An Chỉ Nguyệt hít sâu một hơi, nhẹ giọng đáp.
“Có phải em đã suy nghĩ kỹ càng, muốn ra nước ngoài tránh một thời gian?” Bộ Hướng Đình hơi tự tin hỏi.
An Chỉ Nguyệt cười khổ, không trả lời câu hỏi của anh, rũ mắt xuống nhìn ly cà phê trước mặt, trầm ngâm nói: “Anh Đình, em muốn hỏi anh một chuyện, anh nói thật được không?”
“Có chuyện gì, em nói đi.” Bộ Hướng Đình dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn cô.
Ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, như muốn nhìn thấu tâm tư cô.
“Có phải anh đã lừa dối em rất nhiều chuyện?” An Chỉ Nguyệt lạnh lùng hỏi, nhướng mi, ánh mắt kiên định mà lạnh lùng nhìn anh.
Hai mắt đối diện nhau, giữa làn sóng ánh mắt có cảm giác xa cách, là An Chỉ Nguyệt đối với anh thờ ơ cùng lạnh lùng xa cách.
Bộ Hướng Đình cau mày, sắc mặt tối sầm, hai tay đặt ở trên bàn lập tức thu lại đặt ở trên đùi, để cho mặt bàn che lại biểu hiện bất an của an ta.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Bộ Hướng Đình giả bộ bình tĩnh hỏi.
An Chỉ Nguyệt hít một hơi thật sâu, mím môi hỏi: “Em nhớ mình đã từng bị bắt cóc một lần.
Đó là hội buôn bán nội tạng.
Họ muốn cắt thận, tim, giác mạc và tất cả mọi thứ trên cơ thể em, tất cả nội tạng, họ đều muốn, họ trói em lên bàn mổ và tiến hành gây mê ”.
“…” Bộ Hướng Đình càng nghe, sắc mặt càng đen.
Anh ta biết chuyện này, nhưng một linh cảm xấu ập đến, bởi vì An Chỉ Nguyệt nhắc đến chuyện ấy bây giờ, không phải là đang hoài niệm về quá khứ.
Anh ta không nói gì.
An Chỉ Nguyệt nói tiếp: “Em lúc đó đã mất hết ý thức, lẽ ra nên chết mới đúng.
Nhưng khi tỉnh lại, thì em đang ở bệnh viện.”
“Ừm.”
“Anh Đình, anh đã từng nói với em, là anh cứu em đúng không?”
Hướng Đình không tiếng động, chỉ gật đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...