Ngọn Sóng Tình Yêu


Những gì ghi bên trong khiến khuôn mặt cô ta tái nhợt một lúc, sau đó trở nên đờ đẫn, rõ ràng là đang run lên vì sốc, cô ta lập tức nén lại, khuôn mặt nở một nụ cười cứng ngắc và ngượng nghịu.

Nụ cười kiểu đó rất giả tạo, nhưng cô ta vẫn cười gượng gạo và nói một cách lịch sự: “Không ngờ anh lại cưới Chỉ Nguyệt.

Chúc mừng, chúc mừng …Em, em thực sự bất ngờ đó.

Điều này quá đột ngột và khó có thể tin được, từ khi nào vậy?”
Hạo Nhi dùng nụ cười che đi vẻ không vui của mình, nhìn An Chỉ Nguyệt, hỏi: “Chỉ Nguyệt, từ khi nào mà cậu chia tay Bộ Hướng Đình, lại ở cùng Bộ Dực Thành?”
Lời này có chút khó nghe, An Chỉ Nguyệt xấu hổ không lên tiếng.

Bộ Dực Thành thu lại tờ giấy rồi cất đi, giọng điệu có chút không vui: “Chỉ Nguyệt với Bộ Hướng Đình còn chưa bắt đầu, thì sao có thể gọi là chia tay.

Về phần tôi và cô ấy bắt đầu từ khi nào, cô không cần biết.


Hạo Nhi bị nói đến có chút xấu hổ, khuôn mặt cứng đờ đến không cười được: “Tớ có chuyện phải đi, hai người mua sắm từ từ, hẹn gặp lại.

Khi cậu tổ chức hôn lễ, mình sẽ làm phù dâu.”
An Chỉ Nguyệt cười mỉm lịch sự: “Được.”
“Tạm biệt.

” Hạo Nhi bước đi có chút lo lắng, rất hoảng hốt.


An Chỉ Nguyệt nhìn cô ta rời đi, cảm giác áy náy trong lòng đột nhiên biến mất.

Cô không xin lỗi Hạo Nhi, ngược lại, vì sự việc này khiến cô thấy được bản chất ích kỷ của Hạo Nhi, và hành động cố ý cho cô ta biết của Bộ Dực Thành cũng khiến cô rất cảm động.

“Tạm biệt.” Cô cũng vẫy tay với Hạo Nhi.

Sau khi Hạo Nhi đi, An Chỉ Nguyệt nhìn Bộ Dực Thành lo lắng giải thích: “Anh Dực Thành, em đã không đưa số của anh cho Hạo Nhi, em không biết làm thế nào cô ta có số của anh.”
“Ừ, điều đó không quan trọng… Tôi tin em.” Bộ Dực Thành không để tâm đến vấn đề này, anh nói ra cũng chỉ muốn An Chỉ Nguyệt thấy rõ rằng bạn thân cô là một người ích kỷ, hẹp hòi.

Lợi dụng bạn bè để đạt được mục đích nhất định, còn có thể dùng một số chiêu trò nhỏ, mánh khóe nhỏ, tâm địa không được tốt cho lắm.

Anh hy vọng An Chỉ Nguyệt có thể hiểu được.

“Anh thông báo chuyện kết hôn của chúng ta ra ngoài.

Không sợ ông nội biết chuyện sẽ …”
Bộ Dực Thành đột nhiên nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt, đưa cô ra ngoài: “Đừng lo lắng, không cần lo lắng về điều đó.”
An Chỉ Nguyệt nhìn bàn tay anh đang nắm tay của cô, liền phát hiện người đàn ông này thật sự rất tự nhiên.

“Chúng ta về đi?”
“Em muốn đi mua sắm hay muốn về, đều nghe em.”

“Về đi, em mệt rồi.”
“Được.” Bộ Dực Thành trả lời cô rồi nắm tay cô đi về hướng cửa.

Sau nửa giờ, cả hai về tới nhà, nhưng thấy trong nhà có rất nhiều đồ, nhìn qua bao bì thì đều là đồ mà họ nhìn thấy ở trung tâm nội thất.

Lạc Thập Thất kiểm kê xong, cầm danh sách đi tới chỗ An Chỉ Nguyệt và Bộ Dực Thành, kính cẩn nói: “Mọi thứ đã được kiểm kê xong rồi, không thiếu.”
An Chỉ Nguyệt nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Bộ Dực Thành: “Anh Dực Thành, anh đã mua tất cả chúng? “
“Ừm, em thích liền có thể mua về.

Không cần lo lắng như vậy.


“Nhưng, chúng rất đắt.


“Anh vẫn có thể mua được.


An Chỉ Nguyệt nhìn hoa mắt đồ trong nhà.

Hôm nay, Bộ Dực Thành và An Chỉ Nguyệt cũng không đi đâu nên ở nhà trang trí.

Đến tận buổi tối.

An Chỉ Nguyệt nấu ăn, Bộ Dực Thành vẫn treo rèm trong phòng khách.

Tấm rèm cửa sáng màu ban đầu đã được thay thế bằng những tấm vải hoa oải hương mà An Chỉ Nguyệt thích.

An Chỉ Nguyệt đang bận rộn trong bếp, lúc cô đi ra đã cởi tạp dề, đi ra ngoài gọi với ra phòng khách: “Anh Dực Thành, chúng ta ăn tối thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui