Anh sải bước đuổi kịp An Chỉ Nguyệt đang ở ngoài cửa, hai người sánh bước đi đến cửa hàng bên cạnh.
Vừa bước vào, An Chỉ Nguyệt đã phát hiện ra đó là một cửa hàng chăn ga gối đệm.
Cô vừa định quay người đi ra ngoài và vừa đúng lúc va vào Bộ Dực Thành, đang đứng đằng sau cô.
Cô trông có vẻ hoảng sợ, Bộ Dực Thành nhíu mày nhìn cô, hỏi nhẹ nhàng: “Có chuyện gì vậy?
Hãy vào và xem qua một chút đi.”
“Em không cần mua cái gì? ”An Chỉ Nguyệt không biết tại sao cô lại có cảm giác ngượng ngùng không thể giải thích được, cô xấu hổ.
“Toàn bộ chăn đệm trong nhà đều do Thập Thất chuẩn bị,màu quá đơn điệu, buồn tẻ.
Tôi không thích.
Em có thể giúp tôi đổi toàn bộ đi.” Giọng Bộ Dực Thành khẳng định.
“Tất cả đều còn rất mới.”
“Tôi không thích.”
“Ồ.” An Chỉ Nguyệt nhìn anh, sau đó lại nhìn bộ đồ giường đẹp đẽ phía sau.
Cô quay lại lần nữa và bước vào.
Cô nhân viên bán hàng vội chào cô với nụ cười tươi rói.
Bộ Dực Thành lặng lẽ đi theo cô, thỉnh thoảng cô hỏi những thứ này có tốt hay không, có mua hay không, câu trả lời của anh ấy luôn là đồng nhất, chỉ cần An Chỉ Nguyệt thấy đẹp liền có thể mua.
An Chỉ Nguyệt càng lúccàng thả lỏng bản thân, không còn bị gò bó nữa.
Mua sắm sẽ khiến cho chúng ta cảm thấy tốt hơn và thư giãn hơn, đó là sự thật.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, An Chỉ Nguyệt đi mua sắm vui vẻ như vậy, nhìn thấy nhiều đồ đạc tinh xảo đẹp đẽ, giống như một đứa trẻ đang được đi chơi, trên mặt nở nụ cười và ánh mắt sáng ngời.
Cô càng đi càng hăng hái, mặc dù nhiều thứ đắt tiền cũng không muốn để Bộ Dực Thành tiêu tiền, nhưng nhìn thôi cô cũng cảm thấy rất vui.
Hai tiếng sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi xuống ghế sô pha ở hành lang của khu nội thất, cô bị tê chân và toàn thân kiệt sức, nhưng Bộ Dực Thành vẫn là hai tay trống trơn đi theo cô.
“Mệt quá.” An Chỉ Nguyệt lẩm bẩm với giọng điệu lạnh lùng, thở dốc một cách yếu ớt.
Bộ Dực Thành ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn bình tĩnh thoải mái, ưu nhã bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Nghỉ ngơi một chút đi, nếu mệt quá mai lại tới.”
“Ừm.” An Chỉ Nguyệt gật đầu.
Cô từ từ nhắm mắt lại, đặt tay lên thành ghế sofa, nghiêng đầu lên vai anh.
Bộ Dực Thành dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn dung mạo xinh đẹp của cô rồi yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, giọng nữ kích động truyền đến: “Chỉ Nguyệt.”
An Chỉ Nguyệt đột nhiên mở mắt, nghiêng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Bộ Dực Thành cũng nhìn sang.
Lúc này, một người phụ nữ xinh xắn dễ thương sải bước đi tới, khi cô ấy đến gần, dường như mới phát hiện ra Bộ Dực Thành, khuôn mặt đỏ bừng ấm áp nở nụ cười, cô ngượng ngùng nhìn anh.
“Hạo Nhi?” An Chỉ Nguyệt vui vẻ đứng dậy đi tới, “Thật tình cờ gặp được cậu ở đây.”
Hạo Nhi dời tầm mắt khỏi Bộ Dực Thành, nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt, cô ấy vui mừng như một đứa trẻ, ghé vào tai An Chỉ Nguyệt một cách bí mật, vui mừng: “Đó là Bộ Dực Thành, thực sự là anh ấy sao.
Cậu có thể giới thiệu cho tớ không?.”
“À…” An Chỉ Nguyệt nghĩ về điều đó.
Hạo Nhi đã ngưỡng mộ anh ấy từ khi còn nhỏ, phải lòng anh ấy từ rất lâu rồi.
Lúc này, cô nghĩ rằng mình đã đoạt mất người đàn ông của Hạo Nhi, cảm thấy có chút áy náy.
“Cô ấy là …” An Chỉ Nguyệt đang định nói, Hạo Nhi đã lướt qua cô và đi đến trước mặt Bộ Dực Thành.
Bộ Dực Thành đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, người đàn ông lịch sự nhìn Hạo Nhi, nhưng ánh mắt và phản ứng của cô khiến anh rất bất ngờ.
“Dực Thành, anh còn nhớ em sao?
Em là Hạo Nhi, bạn của Chỉ Nguyệt.
Em là đàn em lớp dưới của anh hồi cấp 2.
Em cũng đã gặp anh vài lần ở cấp 3.
Anh có nhớ em không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...