“…” Bước chân của Bộ Dực Thành đột ngột dừng lại, vừa đi đến giữa cầu thang thì lập tức khựng lại, cơ thể rõ ràng trở nên cứng đờ, đứng yên không hề nhúc nhích.
An Chỉ Nguyệt lo lắng nắm tay lại và cắn chặt môi dưới.
Cô không biết tại sao mình lại muốn nói ra điều này, nhưng cô cảm thấy ngạc nhiên và không ngờ rằng nó sẽ khiến Bộ Dực Thành có phản ứng.
Nhưng mà, người đàn ông vẫn chỉ đứng lặng lẽ như vậy, không nói gì cũng không quay đầu lại.
“Anh Dực Thành, anh có biết tại sao quan hệ giữa người với người ngày càng gần nhau không? Là bởi vì giao tiếp, chỉ cần giao tiếp càng con người mới ngày càng hiểu nhau và hóa giải những hiểu lầm.
Tôi thực sự xin lỗi vì sự việc lúc trước, vì tôi cảm thấy rằng tôi đã hiểu lầm anh.
Anh Hướng Đình nhất định đã nói gì đó làm anh tổn thương, cho nên anh mới đánh anh ấy đúng không?”
An Chỉ Nguyệt nói ra những gì suy nghĩ ở trong lòng, đứng dưới cầu thang và yên lặng chờ đợi.
Cô là người thẳng thắn, nếu không đem khúc mắc trong lòng làm sáng tỏ, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù cô có bị Bộ Dực Thành đuổi đi, cô cũng sẽ phải ra đi một cách rõ ràng rành mạch.
Sau một lúc, Bộ Dực Thành đột nhiên quay lại, từ trên cao nhìn xuống An Chỉ Nguyệt.
Ánh mắt thâm thúy của anh khiến An Chỉ Nguyệt đột nhiên trở nên căng thẳng, cô nuốt nước miếng, đối diện với ánh mắt của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển giống như có một tầng mây mù dày đặc bao phủ, không thể nào nhìn thấu tâm can của đối phương.
“Cô đã đồng ý với anh ta?”
Bộ Dực Thành đột nhiên mở miệng hỏi.
Trái tim An Chỉ Nguyệt hơi chùng xuống, nhất thời ngây người, trong điện thoại, cô đã đồng ý với Bộ Hướng Đình, chờ khi nào lấy lại được sự trong sạch sẽ cùng anh ta xây dựng quan hệ.
“Ừm.” An Chỉ Nguyệt gật đầu.
Khóe miệng Bộ Dực Thành khẽ nhếch lên một chút, hiện lên một nụ cười lạnh đầy chua xót, cay đắng cũng đầy mỉa mai…
Mọi thứ vào lúc này đều đã trở nên vô nghĩa.
Ánh mắt anh trở nên xa lánh, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Không cần áy náy, cũng không cần giải thích hay xin lỗi, cô không nợ gì tôi cả.”
Anh không cần những điều đó, điều mà anh muốn thì người phụ nữ này không thể cho anh được.
“Anh Dực Thành …”
“Tôi nói lại lần cuối, hãy rời khỏi nơi này.”
“…” An Chỉ Nguyệt không nói nữa, cho dù da mặt cô có dày đến đâu, cô cũng không thể chịu được hết lần này đến lần khác bị anh lạnh lùng xua đuổi.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, cả hai người đều im lặng.
An Chỉ Nguyệt vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ cũ, thất vọng suy sụp, nhìn Bộ Dực Thành xoay người tiếp tục đi về phía trước, quay trở về phòng.
Đêm xuống.
An Chỉ Nguyệt dọn dẹp vệ sinh phòng trong, phòng ngoài một lần, sau khi thu dọn đồ đạc trong phòng xong.
Cô đặt thẻ ngân hàng và điện thoại di động mà Bộ Dực Thành đã đưa cho cô lên bàn, tắt đèn trong phòng, rồi kéo vali rời đi.
Đêm khuya tĩnh lặng, gió thu thổi tới lạnh như băng.
An Chỉ Nguyệt vẫy một chiếc taxi trên đường và lên xe.
Anh đèn neon đường phố làm cho cả thành phố trở nên lỗng lẫy, trên đường vào lúc này thưa thớt xe cộ, ít người qua lại.
Khoảnh khắc ngồi lên xe, An Chỉ Nguyệt cảm thấy trái tim mình lạc lõng trống rỗng, như rơi xuống vực sâu không đáy, có một thứ cảm giác mất mát không thể nào giải thích được.
Cô tựa đầu vào cửa kính xe ô tô, lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Người đẹp, cô muốn đi đâu?”
An Chỉ Nguyệt yếu ớt lẩm bẩm: “Tôi không biết mình sẽ đi đâu, anh hãy cứ lái xe trước đi, tôi sẽ trả tiền.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...