Ngọn Sóng Tình Yêu


Khuôn mặt tinh tế tái nhợt lạnh lẽo, trong mắt không có một tia ấm áp.

An Chỉ Nguyệt vừa đi vừa lau nước mưa trên mắt, lo lắng nói: “Thực sự xin lỗi anh Dực Thành, tôi không cố ý, vừa rồi tôi nói mà không suy nghĩ, tôi xin lỗi anh, anh có thể tha thứ cho tôi không, tôi …”
“Cút.” Bộ Dực Thành khẽ thốt ra một từ, và giọng điệu so với thời tiết càng thêm đáng sợ hơn nhiều.

“Anh Dực Thành, tôi chân thành muốn xin lỗi …” An Chỉ Nguyệt trong lòng rất ấm ức, cô vừa tức giận đẩy anh một chút vừa buột miệng nói: “Có phải anh bị bệnh không? Tại sao lại tức giận đến như vậy?”
Bộ Dực Thành đột nhiên dừng chân lại, nắm lấy cánh tay An Chỉ Nguyệt, vung mạnh.

“A …” An Chỉ Nguyệt bị hất ngã xuống đất, khuỷu tay chạm vào nền xi măng ẩm ướt, trong nháy mắt máu chảy ra, cảm giác đau đớn truyền đến tứ chi.

Cô suy sụp ngồi trên mặt đất, cúi đầu nhìn khuỷu tay.


Vào lúc đó, cảm giác muốn khóc không thể giải thích được, trái tim của cô cảm thấy ấm ức, đau khổ, rất khó chịu.

Bởi vì mưa đã che đi những giọt nước mắt, cô cứ để mặc cho nước mắt chảy ra bao nhiêu tùy thích, dù sao cũng không ai có thể nhìn thấy được.

Nhìn thấy An Chỉ Nguyệt bị thương vì sự thô lỗ của mình, đầu ngón tay Bộ Dực Thành khẽ run lên, trong lòng không cách nào bình tĩnh lại được, anh kìm nén tâm tình, lạnh giọng nói: “Tránh thật xa tôi ra, đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
An Chỉ Nguyệt che lại vết thương, chậm rãi đứng lên, ngoan cố ngẩng đầu nhìn anh.

Mưa khiến cả hai đều trông rất chật vật, tầm mắt của cô bị nước mưa và nước mắt làm mờ đi, nhưng giọng điệu của cô vô cùng kiên định: “Anh Dực Thành, những lời đã nói không tính nữa sao? Chỉ cần Bộ Dực Thành anh một ngày không chết, anh đều sẽ không để cho tôi phải chịu bất cứ tổn thương nào, nhanh như vậy anh đã quên mất rồi sao?”
“…” Bộ Dực Thành im lặng, dùng ánh mắt xa cách nhìn cô.

An Chỉ Nguyệt không nhìn ra được ý tứ sâu xa trong mắt anh, chỉ cảm thấy tia ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt ấy.

“Anh Đình đã nói gì với anh? Tại sao thái độ của anh lại thay đổi 180 độ?” An Chỉ Nguyệt ấm ức hỏi, cổ họng nóng ran khó chịu, cô chưa bao giờ cảm thấy oan ức như vậy, cho dù ba cô và Bộ Hướng Đình mặc kệ cô, cô cũng chưa từng cảm thấy bận tâm nhiều như vậy.

“Bộ Hướng Đình cũng có thể bảo vệ cô.” Bộ Dực Thành thờ ơ nói.

An Chỉ Nguyệt cười khổ, buồn bực nhìn hắn: “Cho nên, những gì anh nói đều chỉ là nói suông.”
“Phải, nói suông.” Nói xong anh bước tới cửa biệt thự.

Nói suông? Thật đáng buồn và nực cười.

An Chỉ Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Bộ Dực Thành đi xa, trong lòng trống rỗng, trầm mặc một lát, lập tức đuổi kịp đứng bên cạnh anh, nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi, tôi không thể cứ như vậy đi, chúng ta đã ký một hợp đồng lao động một năm, công việc của tôi ở đây được pháp luật bảo vệ, nếu anh muốn sa thải tôi, anh phải làm theo trình tự hợp đồng.”

Bộ Dực Thành mở cửa mà không nói một lời bước vào.

An Chỉ Nguyệt đi theo anh, vào trong nhà, và những người kia cũng đã rời khỏi đó.

Anh đi lên lầu, cô cũng đi theo lên lầu.

Hai người một trước một sau, nước chảy ròng ròng trên sàn nhà, đột nhiên An Chỉ Nguyệt phát hiện nước chảy ra từ đầu ngón tay của Bộ Dực Thành mang theo máu.

Trái tim cô quặn thắt, cô nhìn lên bóng lưng anh, chỉ thấy quần áo của anh đã nhuộm đỏ máu và có vết xước, cô vội chạy tới nắm lấy cánh tay của Dực Thành, lo lắng hỏi: “Anh Dực Thành, sao tay anh chảy máu?”
Anh đẩy tay cô ra một cách chán ghét, né tránh đụng chạm cô với khuôn mặt đờ đẫn lạnh lùng, Bộ Dực Thành tiếp tục đi về phía phòng.

“Anh đang bị thương sao?” An Chỉ Nguyệt hỏi.

Bộ Dực Thành mở cửa đi vào, đối với An Chỉ Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp đóng sầm cửa lại..


Chỉ có một tiếng “ầm” lớn, thô lỗ và lạnh lùng.

An Chỉ Nguyệt khẽ cắn môi dưới, nắm chặt tay đứng ở ngoài cửa phòng anh, một lúc lâu sau, trong lòng cô xuất hiện vô cùng rõ ràng nỗi đau của riêng cô cùng sự lo lắng.

Cả trái tim cô lúc này đều đang lo lắng cho anh.

Khoảnh khắc Bộ Dực Thành bước vào phòng, cơ thể anh dường như hoàn toàn trống rỗng, anh bước đến mép giường, toàn thân ướt sũng và anh gục xuống.

Lúc này, một tiếng chuông điện thoại di động từ trước giường truyền đến.

Anh yếu ớt duỗi tay ra, cầm lấy điện thoại, áp vào tai, khàn giọng lẩm bẩm: “Có chuyện gì vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui