“Chỉ Nguyệt, hãy tin tôi một lần.”
Dực Thành nhìn An Chỉ Nguyệt bằng ánh mắt rực lửa, giọng nói vô cùng kiên định.
An Chỉ Nguyệt bị lời nói của anh hấp dẫn, cô nhìn anh thật sâu, cố gắng tìm kiếm sự tin tưởng trong mắt anh.
Hai đôi mắt đối diện nhau, giữa sóng mắt có một tia ấm áp mờ ảo không thể nhìn thấu.
Những gì người đàn ông này đối với cô luôn là xa lạ, bởi vì cô vốn không quen anh nên không thể dập tắt phòng bị mà tin tưởng anh vô điều kiện.
Nhìn thấy ánh mắt do dự của cô, Dực Thành sốt sắng nói thêm: “
“Tôi lấy mạng sống của mình ra đảm bảo.
Chỉ cần ngày nào tôi còn sống, tôi sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào.”
Anh không biết An Chỉ Nguyệt đang cảm thấy như thế nào, càng không hiểu lời nói ngọt ngào, chỉ muốn khẩn trương bày tỏ suy nghĩ của mình.
Trong giây lát, anh nhìn thấy nước mắt của An Chỉ Nguyệt.
Giọt nước trong veo lấp lánh trên đôi mắt của cô, đôi mắt đẫm lệ của cô xinh đẹp quyến rũ khiến anh say như điếu đổ nhưng đồng thời cũng rất đau lòng, anh không biết mình đã nói sai điều gì.
Tay chân tức khắc luống cuống, không biết nên đặt tay nơi nào, anh đưa tay ra khỏi túi quần, cố gắng đưa tới lau nước mắt cô, nhưng vươn người được lại không dám chạm vào khuôn mặt của cô, sau đó lo lắng rụt lại: “Em bị sao vậy? Sao em lại khóc?”
An Chỉ Nguyệt nhìn hai tay không thoải mái duỗi ra rồi thu lại của anh, sắc mặt anh có vẻ đặc biệt khó xử.
Cô cảm thấy rất thú vị, nhưng vẫn không kìm được nước mắt.
Từ nhỏ cô chưa bao giờ thiếu sự theo đuổi của các chàng trai, nghe nói nhiều lời ngọt ngào nhưng chưa từng có người đàn ông nào hứa với cô như thế này, không hiểu sao cô cảm động đến phát khóc.
Có lẽ, cô cần một nơi trú gió nhất vào lúc này.
An Chỉ Nguyệt dở khóc dở cười lẩm bẩm: “Đừng nói những lời như vậy với con gái, rất dễ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Dực Thành nhíu mày, liếc mắt có vẻ mê hoặc, trầm giọng hỏi: “Em hiểu lầm sao?”
“Không có.” An Chỉ Nguyệt lắc đầu, đưa tay lau nước mắt, nở nụ cười nhẹ: “Dực Thành, anh là người có suy nghĩ đơn giản, tôi nghĩ tôi có thể hiểu ý anh rồi, sẽ không phải hiểu lầm.”
Nghĩ đơn giản sao? Hiểu ý?
Bộ Dực Thành nhìn vào đôi mắt trong veo của An Chỉ Nguyệt và im lặng.
Người phụ nữ này hoàn toàn không hiểu anh, cô mới thật sự là tâm tư đơn thuần.
An Chỉ Nguyệt đưa tay gạt nước mắt, khịt mũi nói: “Anh Dực Thành, tôi tin anh, tôi sẽ ở bên cạnh anh cho đến khi sự thật được phơi bày là tôi vô tội.”
“Ừm.” Dực Thành vô cùng phấn khích, nhưng không biết làm thế nào để biểu lộ cảm xúc của mình lúc này, vì vậy anh giả vờ bình tĩnh đáp lại, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, từ tốn nói: “Vậy thì hãy quay lại với tôi, em đừng quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ cần nghe tôi.
“
“Được.
“An Chỉ Nguyệt đồng ý.
Bộ Dực Thành mím môi, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng, nhanh chóng xoay người lại, đút tay vào túi quần, sải bước đi về phía trước: “Đi thôi, trời mưa rồi.”
An Chỉ Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời nhá nhem tối, bắt đầu lất phất mưa phùn.
Cô vươn tay hứng mưa một lúc, lòng bàn tay cảm thấy ướt át, quả nhiên là mưa.
Cô cười nhẹ, nhanh chóng đi theo sau Bộ Dực Thành.
Hai người cùng nhau đi về hướng ngôi nhà.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, Bộ Dực Thành giống như người không sao, An Chỉ Nguyệt lấy tay che đầu, nhanh chóng đuổi kịp: “Anh Dực Thành, mưa càng ngày càng nặng, chúng ta đi ô tô trở về đi.
Anh có mang theo tiền không.”
“Không.”
“Điện thoại đâu?”
“Không mang.”
“Vậy thì mau chạy đi, chúng ta chạy sẽ nhanh hơn.”
Khi Bộ Dực Thành nắm lấy cổ tay An Chỉ Nguyệt, cả hai dừng lại.
An Chỉ Nguyệt lo lắng nhìn cổ tay bị anh nắm giữ, hơi thở đột nhiên trở nên gấp rút, nghi hoặc nhìn anh đang đầy quyến rũ thâm thúy.
Bộ Dực Thành bình thản thì thầm: “Đi với tôi dưới mưa một lát đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...