Tiếng động dưới lầu đánh thức Bộ Dực Thành, anh bước ra khỏi phòng, đứng ở hàng lang trên lầu hai, vừa nhìn thấy vệ sĩ đuổi theo An Chỉ Nguyệt, sắc mặt lập tức xanh mét, ánh mắt sắc bén trở nên bạo phát, giống như Sứ Giả Địa Ngục khát máu, thân thể được bao quanh bởi một luồng khí lạnh, lao xuống lầu không chút do dự.
An Chỉ Nguyệt quỳ trên mặt đất ôm bụng đau đớn, nghiến răng chịu đựng, hai tên vệ sĩ thô bạo dùng cánh tay lôi kéo cô đi về phía cửa.
Cô vô cùng sợ hãi đối với ngục tù, lúc này chỉ muốn trốn thoát, nhưng cú đấm vừa rồi khiến cô không còn sức chống đỡ, không còn sức vùng vẫy nữa, vừa nghĩ đến việc quay về bị tra tấn, cô tuyệt vọng muốn chết.
Đột nhiên, một trận kịch liệt xông tới, hai tên vệ sĩ ôm An Chỉ Nguyệt đột nhiên buông ra.
An Chỉ Nguyệt lại ngã xuống đất, sau một hồi hỗn chiến, hai vệ sĩ ngã xuống đất đau đớn, một vệ sĩ nôn ra máu, bị giẫm mạnh trên mặt đất thoi thóp.
An Chỉ Nguyệt thuận theo ngước nhìn đôi chân dài đang dẫm lên đầu vệ sĩ.
Cô nhìn thấy thân hình cao lớn và cường tráng của người đàn ông, vẻ ngoài u ám, đôi mắt khát máu và lạnh lùng, sát khí bao phủ.
Là Bộ Dực Thành, anh cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi sao?
Câu hỏi không đúng lúc này chợt lóe lên trong lòng An Chỉ Nguyệt, trái tim cô bỗng nhiên thả lỏng, loại cảm giác nhẹ nhõm mà cô chưa bao giờ cảm thấy như trút bỏ được hàng nghìn viên đá trong lòng, và trong giây phút đó, cô tự nhiên muốn khóc mà không hiểu vì sao.
Nước mắt không kìm được trào ra hốc mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa chua xót vừa hạnh phúc.
Cô cười với Bộ Dực Thành, Bộ Dực Thành nhìn ánh mắt hoảng hốt và vô lực của cô, đột nhiên, hai mắt anh trở nên đỏ ngầu, sắc mặt khó coi.
An Chỉ Nguyệt không hiểu tại sao anh lại như vậy, chậm rãi cố nén nụ cười bi thương, cứng ngắc đứng dậy khỏi mặt đất.
Ngay khi cô đứng vững, tiếng rống giận của ông cụ Bộ từ phía sau truyền đến: “Dực Thành, nếu con vẫn coi mình là con cháu của gia tộc họ Bộ, thì đừng xen vào chuyện này, ông có thể bỏ qua chuyện con thu nhận An Chỉ Nguyệt, chuyện cũ này sẽ bỏ qua, nhưng con dám vì người phụ nữ này mà đối nghịch với ông, ông tuyệt đối không cho phép điều đó.”
Bộ Dực Thành hoàn toàn không để ý đến lời ông nội nói, đá vào người cận vệ đang hấp hối, bước ngang qua người hắn, đi về phía An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt sờ sờ bụng đang đau nhức, nhìn Bộ Dực Thành kinh hãi như dã thú kinh khủng, chậm rãi lui về phía sau.
Cô còn chưa đoán ra được tại sao Dực Thành lại gần cô, lại nghe thấy anh nói, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng, như suối trong vắt, nhàn nhạt: “Em về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây.”
Nước mắt An Chỉ Nguyệt bất giác chảy xuống, có lẽ là cô quá bất lực, cảm thấy ông trời có rơi xuống cũng sẽ được người đàn ông này chống đỡ, sự cảm động này cô không có cách nào diễn đạt được.
An Chỉ Nguyệt thấy không thể tin được, cô chỉ là người giúp viẹc của Bộ Dực Thành, mới đi làm chưa được ba ngày, không nấu nổi một bữa cơm cho anh, không có ân huệ gì với anh, thậm chí còn đã từng đâm dao vào anh.
An Chỉ Nguyệt rối rắm nhìn Dực Thành, sau đó nhìn đến đám người trong phòng khách đang nhất định muốn đưa cô trở lại ngục giam kia, cô do dự.
Ở lại đây, Dực Thành thật sự có thể bảo vệ một người ngoài như cô sao?
Đây là việc làm mất lòng cả nhà, ngay cả Bộ Hướng Đình cũng không làm được, làm sao anh có thể làm được?
Anh an ủi cô trở về phòng trước rồi đợi khi cảnh sát đến sẽ đưa cô đi sao?
Người đàn ông mình thích cũng như người cha thân yêu nhất đều không thể giúp cô, Bộ Dực Thành sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?
An Chỉ Nguyệt nghĩ đến đây, cô cảm thấy không có khả năng, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, lùi về phía sau từng bước, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Anh Dực Thành, tôi thật sự không muốn trở lại nhà giam.
Tất cả các nữ tù nhân kia đều là những kẻ mất trí.
Họ tra tấn tôi hàng ngày và tôi không muốn chết trong tù vì loại tội danh bị hãm hại này.”
Nhìn An Chỉ Nguyệt ngấn lệ, nhìn ánh mắt hoảng sợ và bất lực của cô, đôi mắt đỏ ngầu của Dực Thành càng lúc càng đỏ, vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu: “Tôi biết, có tôi ở đây, em không cần phải sợ.”
“Tất cả mọi người đều cho rằng tôi hạ độc Nhược Lam, ngay cả cha mẹ tôi cũng nghĩ như vậy …” An Chỉ Nguyệt khóc lóc lắc đầu lẩm bẩm, đi về phía cửa, “Không ai tin tôi vô tội.
Đúng vậy, cả nhà anh đều thà giết nhầm còn hơn bỏ sót…”
Bộ Dực Thành chậm rãi nhắm mắt hít sâu một hơi, dừng lại, lại mở ra đôi mắt đỏ hoe ngắt lời cô, “Tin tưởng tôi…”
Vừa dứt lời, tên vệ sĩ vừa bị đánh bại đột nhiên từ phía sau Dực Thành đứng dậy, An Chỉ Nguyệt sợ tới mức lùi lại mấy bước, xoay người theo bản năng rồi bỏ chạy.
“Chỉ …” Dực Thành vội vàng gọi cô.
Anh vừa muốn tiến lên một bước đuổi theo, ông nội anh đã đứng lên gầm thét “Con đứng lại đó cho ta.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...