Ông cụ im lặng, không ai dám nói lời gì.
Lúc này, không khí như trở nên đông đặc, thiếu oxy để hít thởi liền trở nên ngột ngạt và bí bách.
An Chỉ Nguyệt nhìn ông lão 75 tuổi uy nghiêm, không thể xâm phạm, trong lòng rất bất an, cô lén liếc nhìn lầu hai, trong lòng lẩm bẩm: Dực Thành sao có thể ngủ đến bây giờ được, gần 12 giờ rồi vẫn chưa chịu dậy.
“Dực Thành đâu?” Giọng nói uy nghiêm của ông cụ truyền đến, An Chỉ Nguyệt hơi giật mình, nhìn về phía ông cụ.
Sau vài giây, An Chỉ Nguyệt cung kính nói: “Anh Dực Thành còn chưa dậy.”
“Nó không có ở đây cũng không sao, không liên quan gì đến nó.” Ông cụ không nhanh không chậm lên tiếng, dùng đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm An Chỉ Nguyệt, “Tôi tới đây để tìm cô.”
“Dạ, cháu biết.” An Chỉ Nguyệt căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Ông lão nhấp một ngụm trà trên bàn cà phê để làm ẩm ướt cổ họng, chậm rãi nói: “Chỉ Nguyệt, cha cô cũng là nguyên lão của tập đoàn Mục Vân.
Ông ấy cũng đã cùng tôi đánh thiên hạ nữa đời người, toàn tâm toàn ý đi theo ta, ta cũng xem bố cô như con nuôi của mình, ta đã nhìn cô lớn lên cùng các cháu của ta, tất cả các cháu đều là thịt trong lòng bàn tay ta… “
An Chỉ Nguyệt không muốn nghe mấy lời nói vô nghĩa này của ông cụ nên cắt ngang: “Ông có chuyện cứ nói thẳng, vòng vo cũng vô nghĩa…”
Lời nói của ông cụ bị cắt ngang, khuôn mặt ông cụ trở nên nặng nề.
“Hừ, đúng là không biết trời cao đất rộng.” Doãn Nhược Thi cười nhạo, lạnh lùng nói: “Ông nội, đừng nói nhiều với kẻ giết người không chớp mắt này, cô ta sẽ không nghe đâu.”
Ông cụ sắc mặt càng thêm nghiêm nghị, giọng nói có chút lạnh lùng: “An Chỉ Nguyệt, là ai bảo lãnh cho cô?”
An Chỉ Nguyệt liếc mắt nhìn về phía Bộ Hướng Đình, thấy anh yên lặng cúi đầu, vẻ mặt trầm tư.
“Tôi không giết Nhược Lan, tôi vô tội, đương nhiên là tôi có thể ra khỏi ngục.” An Chỉ Nguyệt trả lời câu hỏi.
Ông lão kiềm chế cười cười, có chút mỉa mai, “Vô tội? Chỉ Nguyệt, ta ăn muối nhiều hơn cô ăn cơm, đừng cho rằng ta già rồi ngớ ngẩn.”
“…” An Chỉ Nguyệt khó hiểu, cau mày nhìn ông.
“Cô không biết rằng mình vẫn là một người đang mang trọng tội sao? Cô là một kẻ bị tình nghi giết người.
Tất cả bằng chứng trong đồn cảnh sát đều chỉ ra rằng cô đã đầu độc cháu gái ta.
Đáng lẽ bây giờ cô phải đang ngồi tù.
Cô hẳn còn chưa biết mình dùng lí do gì để thoát ra đây sao? “
“Lý do gì?” An Chỉ Nguyệt căng thẳng hỏi.
“Bệnh nặng phải ra ngoài chạy chữa.”
“…” An Chỉ Nguyệt hoàn toàn mờ mịt, cô luôn không thể giải thích được mình được cứu như thế nào, cảnh sát cũng im lặng, về sau cô nghe từ Bộ Hướng Đình mới biết mình được anh cứu, nhưng không biết lí do là gì, cứu cô ra ngoài xong đến luật sư cũng không thấy đâu cả.
Ông cụ gằn từng chữ, “Ta xem thấy cô còn sống khỏe mạnh, không giống bệnh nặng chỗ nào? Có thể bảo lãnh kẻ giết người với lý do vụng về như vậy, lại có thể thông suốt tất cả quan hệ trong đồn cảnh sát, đến cả ta còn không điều tra ra được người bên kia là ai, ta rất tò mò, muốn biết sau lưng An Chỉ Nguyệt cô, người nào lại có năng lực dám công khai chống lại gia đình ta.”
An Chỉ Nguyệt im lặng nhìn về phía Bộ Hướng Đình.
Bộ Hướng Đình nheo đôi mắt khó lường, đưa tay đẩy kính, chậm rãi lắc đầu ra hiệu bảo cô đừng nói gì.
An Chỉ Nguyệt hiểu được, nói nhiều sẽ sai nhiều.
Chỉ là cô không ngờ sự tình lại là như vậy, vẫn cho là trong sạch của mình đã được chứng thực, chỉ là chưa bắt được hung thủ mà thôi.
Ông cụ nhìn An Chỉ với ý tứ sâu xa, sau đó nhìn về phía Bộ Hướng Đình.
Bộ Hướng Đình nhận thấy ông cụ đã chú ý tới mình, lập tức tránh đi ánh mắt của An Chỉ Nguyệt, hắng hắng cổ họng ho khan một tiếng, tư thế ngồi thẳng tắp cứng ngắc.
Ông cụ nở nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn An Kiến, “Cô ta là con gái của ông, ông nói nên làm cái gì?”
An Kiến cung kính nói: “Ông chủ, tôi đã ở bên cạnh ông 20 năm, ông nên biết An Kiến tôi là người như thế nào, đối mặt với chính nghĩa, tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến tình riêng.
Đứa con gái bất hiếu của tôi đã hạ độc cô Nhược Lan là điều không thể chối cãi.
Sự thật là nó nên bị trừng phạt bởi pháp luật, giết người phải trả giá bằng mạng sống là chính đáng.”
Ông cụ hài lòng gật đầu, nhàn nhạt nói: “Vậy thì chuyện này sẽ do ông xử lý.”
“Ông chủ, tôi sẽ lo liệu, đừng lo lắng.” An Kiến đứng dậy cúi đầu.
An Chỉ Nguyệt đau đớn trong lòng, tuyệt vọng nhìn cha mình, người mà cô hằng ngưỡng mộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...