Ngọn Sóng Tình Yêu


An Chỉ Nguyệt vừa sửng sốt, vừa kinh ngạc nhìn anh, cảm thấy không thích ứng khi tiếp xúc quá gần với anh, cô cố gắng giãy dụa: “Anh Bộ, tôi tự đi xuống được, không cần giúp đâu, mau để tôi xuống … “
Bộ Dực Thành mặc kệ sự phản kháng của cô, tiếp tục đi tới bàn ăn lầu một, đặt cô ngồi trên ghế.

Vừa mới ngồi xuống, An Chỉ Nguyệt đã bị bánh trên bàn ăn làm cho choáng ngợp.

Trên bàn có đầy đủ các loại bánh, đủ loại hương vị và hình dáng, có hơn 30 loại, trông rất tinh tế.

“Cái này…” An Chỉ Nguyệt nói: “Đây là bữa tối sao?”
“Ừ, ăn đi.” Bộ Dực Thành đi tới chỗ cô ngồi xuống, cầm đĩa bưng lên ăn một miếng bánh phết kem.

An Chỉ Nguyệt liếc nhìn xung quanh, trong ngôi nhà to lớn và sang trọng như vậy chỉ có hai người họ.

“Có phải chỉ dành cho hai chúng ta ăn không?”
“Ừ.”
“Sinh nhật của ai?” An Chỉ Nguyệt khó hiểu.

Dù biết Bộ Dực Thành là một kẻ quái dị, nhưng cũng không thể quái đến như vậy.

Không ai lại chuẩn bị hơn 30 bánh kem cho sinh nhật chứ?
Bộ Dực Thành đang ăn bánh, nhìn An Chỉ Nguyệt một cách bí ẩn khó đoán.


Chỉ cần nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Bộ Dực Thành, An Chỉ Nguyệt sẽ sợ hãi vô cớ, căng thẳng và có chút choáng ngợp.

Cô vội vàng lấy một chiếc bánh tam giác nhỏ, cầm lên ăn mà không dám hỏi thêm.

Lúc này Lạc Thập Thất bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến bàn ăn, Bộ Dực Thành bình tĩnh đáp: “Sinh nhật Lạc Thập Thất.”
Nhờ đó An Chỉ Nguyệt mới biết người thuộc hạ lạnh lùng như Bộ Dực Thành tên là Lạc Thập Thất.

Ngay khi Lạc Thập Thất đến gần và nghe thấy điều này, anh ngay lập tức bị cuốn vào, đã hai tháng kể từ ngày sinh nhật của anh ấy.

An Chỉ Nguyệt mỉm cười chúc mừng Lạc Thập Thất: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lạc Thập Thất khoé miệng cong lên, anh gượng gạo đáp, “Cảm ơn.”
Sau khi cảm ơn, anh đưa chiếc hộp trên tay mình ra trước mặt An Chỉ Nguyệt.

Điện thoại di động mới nhất, có thẻ ngân hàng đặt trên mặt hộp.

An Chỉ Nguyệt khó hiểu nhìn Lạc Thập Thất, sau đó bối rối nhìn Bộ Dực Thành.

Lạc Thập Thất cung kính nói: “Cô An, đây là điện thoại di động mới do cậu chủ mua, và một thẻ tín dụng 500.000 nhân dân tệ.

Cô cứ yên tâm sống ở đây.”
An Chỉ Nguyệt trong chốc lát cảm thấy áy náy.


Cô trước đây vẫn luôn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, coi Bộ Dực Thành như một kẻ quái dị muốn trả thù mà tránh xa anh.

Có vẻ như cô đã hiểu sai về anh.

“Vô công bất thụ lộc, cám ơn anh, tôi không thể nhận những thứ này.” An Chỉ Nguyệt đẩy nhanh đồ lại, cầm nĩa lên tiếp tục ăn bánh.

Bộ Dực Thành đặt nĩa xuống, bình tĩnh hỏi: “Cô mất việc và nhà rồi.

Cô còn có thể đi đâu nữa?”
An Chỉ Nguyệt cười khổ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào miếng bánh, lẩm bẩm: “Tôi đã làm việc được 1 năm.

Vẫn còn chút tiền tiết kiệm.


Ăn xong miếng bánh, An Chỉ Nguyệt đặt nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, đứng dậy khẽ cúi đầu chào Bộ Dực Thành.

“Cảm ơn anh, tôi đi đây.” Đôi mắt Bộ Dực Thành hơi lắng xuống, nhìn phía sau của An Chỉ Nguyệt bất động.

An Chỉ Nguyệt bước ra khỏi bàn ăn, từng bước đi về phía cửa.

Lạc Thập Thất lo lắng nhìn Bộ Dực Thành, sau đó nhìn An Chỉ Nguyệt đang rời đi.

Hoàng đế không vội thái giám gấp, Lạc Thập Thất muốn giúp Bộ Dực Thành giữ cô lại, nhưng không dám vượt quá quyền hạn của mình, đành quay đầu đi theo An Chỉ Nguyệt, “Cô An, để tôi đưa cô đi.”
“An Chỉ Nguyệt cười, lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, nhưng anh có thể cho tôi mượn mười tệ để đi tàu điện ngầm được không?”
Lạc Thập Thất nhanh chóng lấy ví ra, đưa mười tệ cho cô.

“Cảm ơn anh, lần sau nếu có cơ hội gặp mặt, tôi nhất định sẽ trả lại anh.” An Chỉ Nguyệt bước tới cửa, mang giày rồi rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui