“Đó là An Chỉ Nguyệt, làm thế nào mà cô ta có thể ra khỏi nhà tù?”
Một giọng nữ quen thuộc truyền đến, kéo lại dòng suy nghĩ buồn bã của An Chỉ Nguyệt, cô vội vàng lau nước mắt và cầm bó hoa trên tay đặt trước bia mộ.
“Thế mà cô ta vẫn còn mặt mũi đến vào 100 ngày của chị gái tôi sao?”
Nghe giọng nói, An Chỉ Nguyệt biết đó là ai …, đó chính là em gái của người bạn thân đã chết của cô, Doãn Nhược Thi.
Chính là cô ta đã hại chết chị gái của mình rồi giá họa cho cô, bỏ tiền cho đám nữ tù kia để họ tra tấn cô trong tù, còn tuyên bố để cô muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong.
An Chỉ Nguyệt nắm chặt tay, kìm chế sự đau buồn và tức giận, chậm rãi quay người lại.
Trong lúc không kịp chuẩn bị, Doãn Nhược Thi đột nhiên lao tới, vung tay và tát vào má An Chỉ Nguyệt một cái.
“Chát” Âm thanh tiếng bàn tay thanh thúy vang lên, khiến cho tất cả xung quanh nháy mắt trở nên im lặng.
Cảm giác nóng rát lan tràn trên khuôn mặt vốn dĩ đã chồng chất những vết thương của An Chỉ Nguyệt, tai cô cũng ù đi vì cái tát này.
Doãn Nhược Thi đánh xong, liền tiếp tục nguyền rủa: “Đồ sát nhân, đầu độc chết chị gái tôi còn dám nghênh ngang xuất hiện? Chúng tôi không cần cô giả mù mưa sa tới đây bái tế.
Người phụ nữ như cô nên xuống dưới mười tám tầng địa ngục đi …”
An Chỉ Nguyệt không biết rằng ngày hôm nay là 100 ngày mất người bạn thân nhất của cô.
.
ngôn tình tổng tài
Vì sự xuất hiện của nhiều người trong gia đình bạn thân của cô, nên An Chỉ Nguyệt cố gắng kìm nén cơn giận như sắp bùng nổ, cô tức giận đến mức đôi mắt đỏ hoe, nhìn vào Doãn Nhược Thi, từng câu từng chữ nói nhỏ: “Ai là kẻ sát nhân, không phải Doãn Nhược Thi cô là người rõ ràng nhất hay sao? Vì hôm nay là 100 ngày bạn thân của tôi, nên tôi sẽ ghi nhớ cái tát này.”
An Chỉ Nguyệt chưa có bằng chứng để vạch mặt Doãn Nhược Thi, nhưng một ngày nào đó cô sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa của người phụ nữ này cho cả thế giới biết, trả thù cho người bạn thân đã chết của cô, rửa nỗi oan khuất của chính mình, đem chính những tra tấn trong tù trả lại cho cô ta gấp vạn lần.
Doãn Nhược Thi khinh khỉnh khịt mũi, bước đến trước bia mộ và nhặt bó hoa cúc mà An Chỉ Nguyệt đã đặt xuống, hung hăng dẫm chân lên thật mạnh rồi ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh: “Đưa người phụ nữ này trở lại đồn cảnh sát và hỏi cảnh sát xem họ đã làm việc như thế nào, vì sao lại để cho hung thủ giết người ra ngoài.”
“Rõ.” Vệ sĩ lập tức tiến lên, giữ chặt cánh tay An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt tức giận giãy dụa: “Đừng đụng vào tôi, buông ra … “
Trong lúc giằng co, An Chỉ Nguyệt bị vệ sĩ hung hăng đẩy mạnh, ngã xuống đất.
Đôi tay cô nặng nề ma sát xuống nền bê tông, cơn đau lòng bàn tay bị xé rách lập tức lan xuống tứ chi, cơn đau khiến cô lạc cả giọng.
An Chỉ Nguyệt còn chưa kịp đứng dậy, hai vệ sĩ đã kéo cô lên một cách thô bạo.
“Buông cô ấy ra!”
Giọng nói từ tình của một người đàn ông truyền đến, lạnh như băng khiến người ta rùng mình.
Vừa nghe thấy tiếng nói, hai tên vệ sĩ sợ tới mức thả An Chỉ Nguyệt ra rồi vội vàng lùi lại phía sau.
An Chỉ Nguyệt bị kéo lên đột nhiên lại bị buông ra, đứng không vững lảo đảo vài bước, sau đó trực tiếp đụng phải một lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc.
Khoảnh khắc cô bổ nhào vào người kia, trên cơ thể người đàn ông tỏa ra một mùi hương đặc biệt mà thanh mát, vô cùng dễ chịu, hương thơm đó lập tức tràn ngập khoang mũi cô, thấm vào trong tim cô.
Trái tim An Chỉ Nguyệt khẽ run lên, sau khi đứng vững rất nhanh liền vội vàng lùi lại hai bước, rời khỏi lồng ngực của người đàn ông, nhẹ nhàng nhìn anh ta.
Người đàn ông dáng dấp cao lớn mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai như yêu nghiệt không gì so sánh được, so với phụ nữ còn đẹp đẹp hơn vài phần, so với đàn ông thì lại vô cùng nam tính, trên người mặc áo sơ mi đen và quần tây, khí chất tuyệt hảo, quanh thân bao trùm một luồng khí vô cùng lạnh lẽo.
Một cảm giác quen thuộc khiến An Chỉ Nguyệt sững sờ, nhất thời không nhớ ra mình đã nhìn thấy người đàn ông này ở đâu.
Người đàn ông bình tĩnh bước đến trươc mặt An Chỉ Nguyệt rồi đột nhiên cúi người bế ngang người cô lên.
An Chỉ Nguyệt giật mình kinh hãi, toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích giống như bị điểm huyệt, nhịp tim nhanh không thể giải thích được.
Người đàn ông khí chất tuyệt hảo này, chắc chắn không phải vệ sĩ, anh ra rốt cuộc muốn làm gì?
Sắc mặt của tất cả những người có mặt đều tối sầm lại.
Doãn Nhược Thi bất mãn phản đối: “Anh điên rồi sao? Con tiện nhân kia chính là kẻ giết chết chị gái em và là kẻ thù của gia đình chúng ta.
Anh muốn ôm cô ta đi đâu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...