“Anh ba, hiện tại đã biết ai bắt cóc Tiểu Bảo của chúng ta chưa?”
“Vẫn chưa biết.”
Bạch Nhược Hi chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt quần áo anh, nắm chặt trong nắm tay, gân xanh nổi lên.
Cô kìm lại cơn tức giận, nếu biết ai bắt cóc con của mình, cô sẽ giết người đó.
“Một chút manh mối cũng không có sao?” Bạch Nhược Hi không cam lòng hỏi lại lần nữa.
Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một hồi rồi nói, “Có khả năng là chú hai đã cho người đến cướp đứa bé để trả thù.
Dù sao cũng không có kẻ buôn người nào táo tợn đến mức dám vào biệt thự của tướng quân để bắt cóc trẻ con, đây là điều không thể xảy ra.”
“Nếu là người do chú hai phái đến thì sẽ không hại mẹ, nếu muốn cướp người cũng sẽ không cướp con của chúng ta mà sẽ là cướp mẹ mang đi.”
Kiều Huyền Thạc im lặng.
Lời nói của Bạch Nhược Hi nói càng khiến anh bất an.
Bởi vì những phân tích của cô rất có lý.
Nhưng nếu không phải là chú hai của anh làm, muốn tìm được kẻ kia còn khó hơn, không rõ mục đích của đối phương là gì, càng khiến anh không có phương hướng để điều tra.
Kiều Huyền Thạc xoa xoa bả vai cô, cúi đầu trìu mến nói, “Ở đây lạnh lắm, chúng ta vào đi.”
“Ừm.” Bạch Nhược Hi gật đầu, vòng tay qua eo Kiều Huyền Thạc, cả hai quay người bước vào phòng.
A Lương nhìn thấy người bước vào là Kiều Huyền Thạc, liền chào hỏi.
“Cậu Ba, chào buổi tối.”
Kiều Huyền Thạc vỗ vai anh và lẩm bẩm, cậu vất vả rồi.”
“Không hề vất vả.”
“Nếu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi.”
“Không mệt.”
Mỗi câu nói của A Lương đều đầy khí lực và năng lượng.
Kiều Huyền Thạc biết rằng trong lúc nguy nan, đây chính người huynh đệ duy nhất luôn ở bên cạnh anh.
Kiều Huyền Thạc đưa Bạch Nhược Hi trở lại phòng khách, hai người ngồi trên ghế sô pha, Bạch Nhược Hi nằm trên ghế sô pha, dùng đùi anh làm gối, dựa khuôn mặt vào đó, nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, rồi yên lặng chợp mắt.
Kiều Huyền Thạc dựa lưng vào ghế, nhắm mắt chìm vào suy tư, đưa tay nhẹ xoa đầu Bạch Nhược Hi, bờ vai dài rộng của anh giống như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng khiến anh cảm thấy khó thở.
Trong phòng khách yên tĩnh không có một tiếng động, một lúc sau, Bạch Nhược Hi nhẹ giọng hỏi: “Anh ba, anh ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa.” Kiều Huyền Thạc lại di chuyển ngón tay và vuốt ve khuôn mặt cô.
Bạch Nhược Hi lại nói tiếp: “Nếu mệt thì hãy về phòng nghỉ ngơi đi, Tiểu Bảo vẫn đang đợi chúng ta đi tìm.”
“Xin lỗi, Nhược Hi.” Kiều Huyền Thạc nhỏ giọng nói.
Bạch Nhược Hi im lặng, một câu xin lỗi này nghe thật khó chịu và nặng nề, sao đây lại trở thành là lỗi của anh được chứ?
Anh Ba, không phải lỗi của mình anh, em cũng có lỗi.
Chúng ta đều có lỗi với Tiểu Bảo, nhưng dù khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải tìm được Tiểu Bảo.”
“Đúng vậy, dù khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải tìm được con của chúng ta, anh nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện.” Kiều Huyền Thạc mở mắt ra, hai mắt đỏ ngầu, đôi mắt đỏ hoe xen lẫn tâm tình phức tạp, cúi đầu nhìn Bạch Nhược Hi đang nằm trên đùi mình, thì thào nói nhỏ: “Trở về phòng nghỉ ngơi đi em cũng đã mệt mỏi rồi.”
“Lam Tuyết vẫn còn ở trong phòng của các con, em cũng muốn trở về phòng.”
“Anh sẽ đưa em qua đó.”
“Còn anh thì sao, anh có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
“Không, anh quay lại xem em và các con một lát thôi, một chút nữa anh sẽ đến bệnh viện.
Não bộ của Mẹ bị chấn thương, sau khi chấn động có chút di chứng, hiện tại không nhớ gì.
Nếu mẹ nhớ ra điều gì, anh có thể dựa vào những gì mẹ cung cấp tìm kiếm Tiểu Bảo.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...