Doãn Đạo bị Hách Nguyệt kéo ra.
Bác sĩ loay hoay chỉnh quần áo, thở dài một tiếng rồi từ bên người Doãn Đạo đi qua bên cạnh mép giường.
Ông nhìn Kiều Huyền Thạc, lo lắng nói: “Kiều Tướng Quân, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi bệnh cho mẹ anh, nhưng là não chấn động, loại bệnh này nhìn như không quá thương tổn nghiêm trọng, thực ra là để lại rất nhiều di chứng, uống thuốc vài ngày và kiên trì tập vật lý trị liệu vài ngày xem sao.
Chắc chắn bệnh sẽ thuyên giảm.
Biết đâu vài giờ nữa sẽ khôi phục trí nhớ.”
Kiều Huyền Thạc buông tay Trần Tĩnh, đứng dậy nhìn bác sĩ nói: “Mẹ tôi giao cho ông.”
“Yên tâm đi.”
Bác sĩ nghiêm túc gật đầu.
Kiều Huyền Thạc nhìn mẹ ở trên giường, lúc này lại mệt mỏi, chậm chậm nhắm mắt lại.
Anh im lặng vài giây rồi quay người rời đi.
Hách Nguyệt và Doãn Đạo vội vàng đi theo sau lưng.
Vừa đi, anh vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Lư Tiểu Nhã.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói cung kính của Lư Tiểu Nhã truyền đến, “Xin chào, tướng quân, không biết giờ khuya thế này còn có chuyện gì xảy ra?”
“Cô đã ngủ chưa?”
“Đã ngủ, là bị tiếng gọi điện của anh đánh thức.” Lư Tiểu Nhã trả lời rất cẩn thận, dù sao từ nay về sau anh sẽ là cấp trên của mình.
Kiều Huyền Thạc nghiêm túc ra lệnh, không chút khách sáo, “Thời gian báo danh nhận việc của cô bắt đầu từ ngày hôm nay.”
“Hôm nay? Bây giờ đã hơn mười giờ …” Lư Tiểu Nhã bối rối, tưởng mình đang ngủ mơ.
Nếu không, chính là Kiều Huyền Thạc đang nói đùa với cô ấy.
“Đúng vậy, ngay bây giờ đến bệnh viện quân khu ngay, tôi sẽ lệnh cho mấy người lính túc trực cùng cô trong bệnh viện, cô có trách nhiệm trông chừng mẹ tôi 24/7.”
“Bác gái bị sao vậy?”
“Không có thời gian giải thích, đến đây ngay lập tức sẽ có người đón cô.”
Lư Tiểu Nhã vội vàng rời khỏi giường, giọng điệu vô cùng lo lắng: “Vâng, vâng…”
Kiều Huyền Thạc ngắt cuộc gọi, Hách Nguyệt tò mò hỏi: “Đêm hôm khuya vậy cậu còn gọi cho ai?”
“Lư Tiểu Nhã…”
Kiều Huyền Thạc bấm thang máy, cửa mở ra, anh bước nhanh vào, Hách Nguyệt theo sau.
Lúc này, Doãn Đạo bước xuống.
Hách Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, Kiều Huyền Thạc ngón tay cũng chuẩn bị ấn thang máy ngưng lại, nhưng lúc này lại thấy Doãn Đạo không có ý đi theo, tựa hồ không có ý định cùng đi tìm Tiểu Bảo.
Doãn Đạo chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Lư Tiểu Nhã sẽ tới bảo vệ mẹ cậu đúng không?”
“Ừ.” Kiều Huyền Thạc đáp.
“Tôi cảm thấy cô ấy là một cô gái, không đủ năng lực bảo vệ mẹ của cậu, tôi sẽ ở lại cùng với cô ấy để bảo vệ bà ấy.”
Kiều Huyền Thạc đóng cửa lại, anh không có tâm tư đi quản những thứ này, anh đáp: “Làm phiền anh.”
“Không phiền phức.” anh lúng túng đáp: “Mọi người đi đi, nhất định phải tìm được Tiểu Bảo.”
Thang máy đóng lại, Doãn Đạo đút tay vào túi quần, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía phòng bệnh xa xa.
Hai người lính đứng ở trước cửa phòng bệnh.
Vào lúc này, thật trớ trêu, khi anh cảm thấy nơi này dường như không quá cần anh ở đây.
Nhưng mà anh đi theo Kiều Huyền Thạc, cũng không giúp được nhiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...