Kiều Huyên Thạc muốn mở miệng
nhưng lại phát hiện cổ họng khàn
khàn khó chịu.
Anh tăng hắng, từ từ
cúi đầu xuống, một lần nữa chống
tay lên gối.
Làm vậy chỉ để tránh
không nhìn thấy sự gợi cảm mê
người của cô nữa mà thôi.
“Mở cửa vào.” Kiều Huyền Thạc lạnh
nhạt nói.
“Dạ” Bạch Nhược Hy cảm thấy câu
hỏi này của mình có chút ngốc
nghếch.
Cô quá căng thẳng tới mức quên
mất nên phản ứng thế nào.
Giọng nói Kiều Huyền Thạc lãnh
đạm lộ ra chút nghiêm khắc hỏi:
“Cô muốn như vậy nói chuyện với
tôi hay là bận đồ đàng hoàng rồi
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
` .ốẽ
mới nói đây?
Bạch Nhược Hy cúi đầu nhìn bản
thân liền lập tức đi đến trước tủ
quần áo, lấy ra bộ đồ rồi mới xoay
người nhìn Kiều Huyền Thạc.
Ngừng một lát, cô mới căng thẳng
nói: “Anh ba, anh có thể đi ra ngoài
>^@)j
một chút không.
Em muốn thay đồ.
Kiều Huyền Thạc vẫn ngôi im không
hề động đậy.
Ánh mắt anh mơ
màng nhìn vào khoảng không phía
trước.
Anh im lặng.
Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Hy
cũng từ từ biến mất.
Nhìn thấy thái
độ lạnh lùng này của Kiều Huyền
Thạc, cô vui mừng không nổi.
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
“Anh ba, vậy em đi vào nhà vệ sinh
thay đồ trước đây.
Anh ở đây đợi
em.
Em…”
Kiêu Huyền Thạc đột nhiên ngắt lời
cô, thái độ lạnh đi vài phần: “Bây giờ
nói đi”
Bạch Nhược Hy ôm quân áo, sững
sờ đứng trước mặt anh.
Nghe ý anh
thì có vẻ là không muốn chờ cô một
lát.
Bạch Nhược Hy kéo kéo khăn tắm,
im lặng hồi lâu mới nhắc lại nguyên
văn lời đã nói với cha mẹ: “Em bị
cướp, sau đó bị bắt tới một nơi
không người rồi bị bỏ lại.
Mọi thứ
đều bị cướp hết rồi.”
Đột nhiên Kiều Huyền Thạc đứng
dậy, xoay người nhìn cô.
Thân thể
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
cao lớn của anh mang theo chút
mùi vị nguy hiểm, đi về phía cô.
Bạch Nhược Hy lùi vê phía sau một
bước.
Bởi vì che giấu sự thật mà
căng thẳng hết sức, chột dạ nên
không dám nhìn vào mắt anh.
Kiêu Huyền Thạc đút tay vào túi,
nghiêm khắc nói: “Tốt nhất là cô nói
thật với tôi đi.
Đừng có mà dựng
chuyện.”
“Em… Hai tay Bạch Nhược Hy căng
thẳng nắm khăn tắm, ngẩng đầu
nhìn vào mắt anh.
Ánh mắt sắc bén
đó như lưỡi dao khiến người ta sởn
tóc gáy, rét lạnh từ đáy lòng.
Cô liên tiếp lùi vê sau.
Anh lại càng
ép sát lại.
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
Bạch Nhược Hy đã không có đường
lùi.
Cô cảm thấy lưng đã dán chặt
lên bức tường lạnh rồi.
Da thịt
truyên đến cơn lạnh thấu xương.
Cô căng thẳng đến nỗi buông lỏng
đồ trong tay xuống.
Hai tay nắm lấy
lông ngực rắn chắc, ngăn cản anh
tiến lại gân thêm nữa: “Anh ba, anh
có thể nói chuyện đàng hoàng được
không? Đừng có dọa người như
vậy.
Kiêu Huyền Thạc nắm lấy cánh tay
cô, ép chặt lên tường.
Sự đau đớn
bất thình lình khiến cô nhăn mày,
đau tới nỗi hít sâu một ngụm: “A,
đau quá.”
Nỗi đau giống như tay muốn đứt lìa.
Cơn tức giận của người đàn ông này
vừa nhìn đã thấy rõ mồn mội.
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
Anh không chút mảy may thương
hoa tiếc ngọc, nheo cặp mắt lạnh
lùng mà cúi đầu áp sát cô hỏi: “Lúc
cô cùng anh hai trước mặt nhiều
người như vậy mà ôm ôm ấp ấp,
sao không thấy kháng cự gì?”
“Em… Bạch Nhược Hy muốn nói lại
thôi.
Hơi thở gấp gáp mà hỗn loạn.
Lúc này, giải thích cũng trở thành
cãi chày cãi cối.
Sắc mặt Kiêu Huyền Thạc vô cùng
khó coi.
Tiếng hít thở của anh cũng trở nên
nặng nề.
Tim đập khiến lồng ngực
nhấp nhô lên xuống mà thở hổn
hển.
Ánh mắt anh lạnh lẽo khiếp người,
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
càng lúc càng nguy hiểm.
Sát khí
sắc bén bao trùm lên cả căn phòng.
Nhiệt độ không khí trong phút chốc
cũng muốn đóng băng.
Bạch Nhược Hy cảm thấy cánh tay
sắp đứt, đau đớn đến mức ứa nước
mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt
nghiêm khắc của anh, từ từ nói:
“Anh hai lo lắng cho em, nhìn thấy
em an toàn trở về liền rất kích động.
Ôm một cái thì có làm sao đâu?”
Kiều Huyền Thạc nhíu mày.
Ánh mắt
như muốn giết người nhìn chằm
chặp vào cô.
Kiêu Huyền Thạc cắn răng, gắn từng
câu từng chữ: “Tôi đã cảnh cáo cô
phải nhớ lấy thân phận của mình”
Bạch Nhược Hy tức giận kéo kéo
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
cánh tay, không có cách nào trốn
thoát mới cắn môi.
Cô tức giận nhìn
thẳng vào mắt anh, giọng nói cũng
nặng nề hơn vài phần: “Thân phận
của em là anh ép cho đấy.”
Khi lửa giận lên tới cực điểm, con
người ta luôn muốn bùng nổ ra
ngoài.
Kiều Huyền Thạc từ từ nhắm mắt,
hơi hé môi hít thở.
Anh dùng ý chí
hết sức kìm nén chính mình, rồi sẽ
có một ngày anh sẽ bị người con
gái này giày vò đến phát điên.
Bạch Nhược Hy căng thẳng nhìn
anh nhắm mắt.
Lông mày anh nhíu
chặt lại.
Biểu cảm giống như trong
lòng đang đau đớn.
Cô cảm thấy bản thân chưa làm cái
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
gì, cũng không nói gì quá đáng.
Cô
chỉ nói đúng sự thật mà thôi, thế mà
lần nào cũng có thể chọc anh tức
giận tới cực hạn.
Đợi hồi lâu, Kiều Huyên Thạc mới
thở hắt ra một hơi.
Giọng nói trâm
thấp mà lạnh lẽo phát ra từ trong cổ
họng: “Nói với anh hai, cô đã kết
hôn rồi.
Tôi không muốn lại nhìn
thấy mấy người có những hành
động quá thân mật lần nữa.”
“Không thể nào.” Bạch Nhược Hy
lập tức cự tuyệt, căng thẳng lắc
đầu: “Không thể nói với anh hai.
Anh
ấy biết rồi thì cả nhà cũng sẽ biết.
Đến lúc đó mẹ em cũng sẽ biết.”
“Cô không muốn nói thì tôi nói.”
Kiều Huyền Thạc nheo mắt lại,
giọng điệu rét lạnh.
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
“Không thể.” Bạch Nhược Hy căng
thẳng hô lên, sợ tới nỗi môi run cầm
cập.
Nếu như mọi chuyện lộ ra cô sẽ bị
ép ly hôn.
Cô đã rất mệt mỏi, rất
chán ghét cuộc sống như vậy rồi.
Tình cảnh bây giờ rất tốt, ít nhất cô
còn có thể tự do làm vợ của Kiều
Huyền Thạc.
Dù có lén lén lút lút cả đời này cô
cũng cam tâm tình nguyện.
Lính trong doanh trại của anh ấy có
thể gọi cô một tiếng “cô ba”, cô đã
rất mãn nguyện rồi, cũng cảm thấy
quá đủ.
Kiều Huyền Thạc cưởi khẩy.
Nụ cười
đó lạnh lùng như băng.
Giọng nói lơ
đãng rét lạnh vô cùng: “Cô đã là vợ
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
của Kiều Huyền Thạc tôi rồi mà còn
ôm mộng ở cùng với anh hai cô
sao?”
“Em không có.” Bạch Nhược Hy sốt
ruột buột miệng nói ra.
Kiều Huyền Thạc hạ giọng thì thào:
“Chứng minh cho tôi xem đi.”
“Em không chứng minh được.
Em
với anh hai là tình thân, không có dơ
bẩn như anh nói vậy.
Tụi em…”
Lời Kiều Huyền Thạc sắc bén ngắt
lời cô: “Trước mặt mọi người ôm ôm
ấp ấp không nỡ buông còn có thể
lên giường.
Cái này gọi là tình thân
thuần khiết sao?”
„
“Bốp.
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Cái tát này của Bạch Nhược Hy vừa
gấp vừa nặng.
Nhìn gò má Kiều
Huyền Thạc mà cô vừa mới đánh,
còn có thể mơ hồ nhìn thấy một dấu
tay.
Lòng bàn tay cô đau đớn, ngón tay
cũng đang run rẩy.
Mắt cô đỏ hoe,
nỗi đau xé ruột xé gan đến sắp tê
liệt.
Cổ họng cũng nóng rát, đau đến
nỗi một từ cũng không thể nói ra
thành lời.
Kiều Huyền Thạc đứng im, sững sờ
hồi lâu.
Khóe miệng anh lộ ra nụ
cười khổ, cười mà không cười
nhưng nụ cười đó lại lạnh khiếp
người.
Anh dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má, cúi
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
đầu nhìn vào mắt Bạch Nhược Hy,
lạnh nhạt hỏi: “Tay đau không?”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Bạch
Nhược Hy khóc như mưa.
Nước
mắt từ từ rơi xuống má, từng giọt
từng giọt óng ánh lăn dài xuống
cằm.
Tay đau mà tim càng đau hơn.
Cô cố sức cắn môi, kiên cường
nhẫn nhịn.
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc từ từ
nhìn xuống giọt nước mắt đang rơi
xuống cằm cô.
Nước mắt đơn thuần
như vậy lại không phải vì anh mà
rơi.
Cổ họng Bạch Nhược Hy đau đớn
khó chịu, nói chuyện cũng không
Chương 57 Chuyện âm hiểm nhất
thành tiếng.
Kiều Huyên Thạc châm chậm
buông tay cô ra.
Bàn tay run rẩy lau
nước mắt cho cô.
Khoảnh khắc anh tiến lại gân, Bạch
Nhược Hy bị dọa tới nỗi thân thể
cứng đờ.
Anh hoàn toàn không có ý muốn tổn
thương cô mà chỉ là lau nước mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng lau mà giọng
nói lại lạnh lùng không gì sánh
được: “Chuyện âm hiểm nhất mà
Kiều Huyền Thạc tôi từng làm là
biến cô thành vợ tôi.
Cô nhất định
không biết được tôi hận cô nhiều tới
cỡ nào.
Tôi ngang nhiên chặt đứt
tương lai cô, đẩy cô vào địa ngục
chính là số mệnh của cô.
Tôi tuyệt
đối sẽ không thả cô đi, càng không để cô đạt được ý nguyện.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...