Ngọn Sóng Tình Yêu


Vị trưởng khoa xúc động nói: “Cách đây 6 tháng, bệnh viện chúng tôi xảy ra hỏa hoạn, nhiều bệnh nhân bị bỏng, bệnh nhân này cũng bị thương nặng.

Chúng tôi đã liên hệ với gia đình, chỉ có con gái vào thăm một lần, nhưng không có ý định thực hiện ghép da cho ông ta.”
“Chuyện này sao anh không báo?”
Kiều Huyền Thạc vẻ mặt lạnh lùng dị thường, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

Trưởng khoa co rúm người cúi đầu, ngập ngừng giải thích: “Cái này, đám cháy này là do con người tạo ra, cảnh sát và phòng cháy chữa cháy … cả hai, đều tham gia điều tra, nhưng không có kết quả, tôi … Tôi biết bệnh nhân này Đại tướng quân đã thông báo là tội phạm trọng yếu, tôi nghĩ tội phạm chết không đáng tiếc, không, không muốn làm phiền tướng quân… “
A Lương mắng: “Ông là sợ bị trách cứ, gánh lấy hậu quả, không nên bao biện cho bản thân.”
Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, cắn từng chữ, tàn nhẫn nói: “Thả ông ta ra.”
“Cái này …” Trưởng khoa ngẩn người.

A Lương và Tinh Thần đều kinh ngạc mà nhìn anh ta lo lắng: “Cậu ba, vì sao lại để ông ta đi?”
“Kiều Nhất Hoắc không thể thả ra, cho dù khuôn mặt bị biến dạng thì ông ta vẫn rất nguy hiểm.” A Lương nói.

Kiều Huyền Thạc im lặng và tức giận quay đi.

Tinh Thần và A Lương vội vàng theo sau.


Trở lại xe, Kiều Huyền Thạc dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tinh Thần lái xe, còn A Lương ngồi ở ghế phụ lái, nghiêng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc ở ghế sau,lo lắng hỏi: “Cậu ba, tại sao lại thả Kiều Nhất Hoắc? Hắn là phản quốc và là “Giáo sư” kẻ sát nhân.

“Giáo sư.”
Kiều Huyền Thạc lẩm bẩm:” Hiện tại kẻ biến dạng đang bị nhốt kia không phải là Kiều Nhất Hoắc.

Kiều Nhất Hoắc đã trốn thoát nửa năm trước, nửa năm đã đủ để ông ta sống lại và quay lại lần nữa.

Con trai của ông ta là Kiều Đông Lăng đứng ra tranh cử hẳn là nằm trong kế hoạch của ông ta.”
A Lương và Tinh Thần đều bị sốc và chết lặng.

Biệt thự Kiều tướng quân.

Bãi cỏ bên ngoài khu vườn của biệt thự được trải một tấm thảm trắng, Bạch Nhược Hi và Trần Tĩnh đang ngồi trên thảm, nhìn ba đứa trẻ dễ thương chơi đồ chơi.

Thảm có đầy đủ các loại đồ chơi khác nhau, nhưng chúng đều là vũ khí.

Súng đồ chơi, bom lựu đạn, tay cầm, xe quân sự, xe tăng, tàu sân bay …

Đối với những món đồ chơi này, Bạch Nhược Hi cũng đành bất lực, vì Kiều Huyền Thạc mua cho con.

Tụi nhỏ chỉ thích những món đồ chơi này và không hứng thú với những đồ chơi người máy, gấu bông.

Ba đứa trẻ đang nói chuyện phiếm chỉ có chúng mới hiểu được, khuôn mặt tinh xảo có bóng dáng của Kiều Huyền Thạc, phảng phất nét đẹp trai, đáng yêu đến mức khiến người ta không thể không muốn cắn một miếng.

Chúng là anh em sinh ba khác trứng vì vậy trông khác nhau.

Nhìn ba đứa cháu ngoan ngoãn dễ thương, Trần Tĩnh nhất thời lưu luyến không muốn rời đi, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, chỉ cần nhìn đứa nhỏ này, bọn họ có thể vui như ăn mật.

“Êy êy…” Đai Bảo bò đến trước mặt Tiểu Bảo và giật quả lựu đạn trên tay thằng bé.

Tiểu Bảo tức giận đưa tay ra giật lại, nhanh chóng cướp về, nó im lặng không một tiếng nhưng không tỏ ra yếu thế.

Trần Tĩnh không khỏi mỉm cười ôm lấy Đại Bảo, “Đại Bảo, không thể tranh đoạt đồ vậy.

Chúng ta chơi cái khác đi.

Xem chiếc xe này đáng yêu chưa này.”
Đại Bảo cầm lấy chiếc xe mà Trần Tĩnh đưa, nhưng đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn vào quả lựu đạn đồ chơi trong tay Tiểu Bảo.

Bạch Nhược Hi đưa tay ra chạm vào người Đại Bảo và xúc động nói: “Đại Bảo có tính cách giống ba nó.

Đôi khi thực sự bá đạo và mạnh mẽ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui