Ngọn Sóng Tình Yêu


“Em rể” Lần đầu tiên Doãn Đạo dùng giọng điệu tôn trọng để xưng hô với Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc không khỏi kinh ngạc mà sang sảng cười hỏi: “Anh vợ, không biết anh tìm tôi là vì chuyện gì?”
“Có chút việc muốn nhờ anh giúp một chút.” miệng lưỡi của Doãn Đạo ôn nhu tới cực điểm.

Kiều Huyền Thạc: “Nói đi.”
“Lư Tiểu Nhã đã hoàn thành xong khóa huấn luyện đang chờ đợi phân công công việc, cậu có thể giúp tôi tác động với bên trên để sắp xếp việc cho cô ấy ở Tịch Thành này không?”
“Tiểu nhã?” ngữ khí của Kiều Huyền Thạc trở nên nghiêm túc, đối với Lư Tiểu Nhã, trong nội tâm của anh ta tràn đầy cảm kích, anh ta chịu ơn cứu mạng của cô.


“Uhm.”
“Tôi có thể giúp cô ấy nhưng việc này cũng phải hỏi xem ý nguyện của cô ấy thế nào, cô ấy muốn đảm nhận cương vị gì?”
“Cậu không cần phải hỏi cô ta, cứ theo ý tôi sắp xếp là được rồi.” Doãn Đạo khẩn trương nói.

Kiều Huyền Thạc cười cười, kỳ thật anh ta cũng biết một chút ân oán giữa Doãn Đạo và Lư Tiểu Nhã.

Với tính cách có thù tất báo của Doãn Đạo mà nói, anh ra sẽ không dễ dàng gì ra tay giúp một người ngoài.

Trừ khi là người mà anh ta để ý hoặc là không phải anh ta muốn giúp Lư Tiểu Nhã mà là muốn báo thù cho nên mới sắp xếp cô tới Tịch Thành làm việc.

“Tôi không quản ân oán giữa anh và Lư Tiểu Nhã nhưng tôi sẽ không giúp anh hại cô ta, anh biết là tôi không làm được.

“Làm sao tôi có thể hại cô ta?” Doãn Đạo tức giận tới dậm chân đứng lên vuốt trán, bực bội không thôi nói: “Lư Tiểu Nhã hiện tại đang ở nhà tôi, nếu tôi muốn làm hại cô ta thì căn bản là không cần phải tìm cậu giúp đỡ”
“Ở nhà anh sao?”
“Đúng, ba của cô ra thì ra là chiến hữu của ba, lần này tới đây để du lịch, để thuận tiện cho việc ôn lại chuyện cũ nên hai ba con cô ấy liền ở lại nhà tôi.”
“Anh.” Kiều Huyền Thạc vẫn có chút băn khoăn như cũ.


Doãn Đạo bực bội mà đi về phía ban công, “Nếu như tôi muốn hại cô ta, muốn báo thù thì không cần cậu ra tay, tôi hiện tại có thể tự chạy lên lầu chơi chết cô ta.”
Lư Tiểu Nhã vừa ra khỏi cửa vừa mói đi xuống đến cầu thang liên nghe tháy giọng nói của Doãn Đạo truyền đến từ phía ban công của tầng một.

Câu nói “Tôi hiện tại là có thể tự chạy lên tầng hai chơi chết cô ta.” đặc biệt rõ ràng.

Câu nói này khiến Lư Tiểu Nhã sợ tới mức chân nhũn ra, chiếc ly trong tay cũng gắt gao nắm chặt, cô đang khát nước cũng không dám bước xuống lầu một liền vội vàng xoay người trở về lầu hai sau đó bước nhanh về phòng khóa cửa lại.

Tình huống hiện giờ khiến Lư Tiểu Nhã vô cùng sợ hãi, cô có cảm giác như dê vào miệng cọp, mặc người xâu xé.

Doãn Đạo đứng ở bên ngoài ban công, nhìn bóng đêm ngập chân trời, hít sâu một hơi, uy hiếp nói: “Tôi không cần biết cậu dùng cách gì nhưng chắc chắn phải sắp xếp cho Lư Tiểu Nhã làm việc tại Tịch Thành, và cũng đừng để cho cô ấy làm những công việc nguy hiểm.”
Kiều Huyền Thạc cười, rốt cuộc nghe ra điểm manh mối.

Anh bật cười thành tiếng, tiếng cười truyền qua di động khiến Doãn Đạo cảm thấy bất an, anh ta nghiêm túc cảnh cáo: “Em rể, việc này cậu nhất định phải giúp tôi chuẩn bị cho tốt.”

“Tôi không làm được?”
Sắc mặt của Doãn Đạo trầm xuống, sau một lát mới tiếp tục lên tiếng: “Gần đây ba mẹ mỗi ngày đều nhắc đến em gái, nhớ mong con gái cùng các cháu, ông bà cũng muốn đón con gái và các cháu về chơi một thời gian nên có lẽ lát nữa tôi sẽ sang bên đó đón Nhược Hi và mấy đứa nhỏ về nhà chơi vài hôm, vừa vặn giúp cậu giảm bớt gánh nặng….”
Doãn Đạo nói còn chưa nói hết lời Kiều Huyền Thạc đã vội vàng cắt ngang “Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, anh yên tâm.”
Nói rồi, Kiều Huyền Thạc lập tức cúp máy.

Doãn Đạo nhìn màn hình không khỏi cong môi cười nhạt thì ra uy hiếp Kiều Huyền Thạc chỉ cần một lý do đơn giản như vậy.

Kiều Huyền Thạc cắt ngang cuộc điện thoại, xoay người bước ra ban công, Bạch Nhược Hi vừa từ trên lầu bước xuống, cô mặc đồ rộng rãi thoải mái ở nhà, trông bà mẹ ba con dáng người vẫn thon gọn, có chút đẫy đà hơn trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui