Ngọn Sóng Tình Yêu


Tinh Thần vội vàng bổ sung:

“Lúc tôi bước vào có nghe

thấy chút tiếng động.
Hình

như là tức giận với cô ba.”

Hai tay Kiêu Huyền Thạc đút

vào túi.
Anh đi đến trước mặt

Tinh Thân, ngồi dựa vào

cạnh bàn.
Giọng điệu lạnh

lùng chậm rãi nói: “Chuyện

tôi và Nhược Hy kết hôn

ngoại trừ Doãn Nhụy và

người trong quân đội chúng

ta, người khác đều không

biết.
Nhưng Nhược Hy nói

ông tôi đã biết rồi.”

Tinh Thần nghỉ hoặc: “Ý của

cậu ba là gì?”

Kiêu Huyền Thạc nghiêm

khắc nói: “Đối với tôi mà nói

thì không có vấn đề gì nhưng

Nhược Hy vô cùng sợ bị

người nhà biết được chuyện

này.
Tôi không hy vọng cô ấy

vì chuyện này mà buồn râu

cho nên lần sau nhớ chú ý

một chút.


“Rõ.” Tinh Thân lập tức trả

lời.


“Còn nữa, tin tức của ông tôi

lấy được từ đâu.
Cậu điều tra

cái này cho tôi.” Kiều Huyền

Thạc nheo mắt lại.
Ánh mắt

cao thâm khó lường lộ ra vẻ

nghi ngờ.


“Không lẽ là cô Doãn Nhụy

làm lộ ra? Dù sao thì cô ấy…”

“Không phải là cô ta.” Kiều

Huyền Thạc lập tức ngắt lời,

quả quyết phán đoán: “Cô ta

là người phụ nữ rất thông

minh cho nên sẽ không làm

ra loại chuyện ngu xuẩn này.


Nếu như cô ta muốn để

người khác biết chuyện này,

tuyệt đối sẽ không chính

miệng nói ra ngoài.’

Tinh Thân giật mình tỉnh ngộ,

căng thẳng nói: “Cậu ba, có

phải cậu nghi ngờ bên người

cậu có tai mắt của ông

không?”

Khóe miệng Kiều Huyền

Thạc lộ ra nụ cười như có

như không.
Anh đi ra ban

công, nhìn ánh nắng ấm áp

bên ngoài rôi nghiêng người

mở miệng: “Mặc dù ông nội

già rồi nhưng vẫn nắm trong


tay số phận của toàn bộ

người nhà họ Kiều.
Ông đã

tám mươi mà vẫn còn nắm

chặt quyên giải quyết mọi

chuyện quan trọng của công

ty trong tay.
Cho tới nay ông

vẫn luôn là người có dã tâm.”

Tinh Thân cung kính giơ ba

ngón tay, làm ra động tác thề

với trời, căng thẳng nói: “Tinh

Thần tuyệt đối trung thành

với cậu ba, hoàn toàn không

hai lòng.”

Giọng nói Kiêu Huyền Thạc

bình tĩnh không có nửa phần

ấm áp: “Ừ, tôi tin cậu.”

Tinh Thân thở phào một hơi:

“Cảm ơn cậu ba.”

Đây chỉ là lời an ủi bình

thường.
Trừ bản thân ra, Kiều

Huyền Thạc không hề tin

tưởng người khác trăm phần

trăm.
Đây là do tính cách võ

cùng cẩn thận của anh mà

ra.


Thời gian đã là mười giờ

rưỡi.


Kiêu Huyên Thạc cũng đã

làm xong việc của mình, sau

đó cùng với Tinh Thần đi ra

khỏi phòng đọc sách.


Những người đang ngôi nói

chuyện trong phòng khách

đều hướng mắt về phía Kiều

Huyền Thạc.


Doãn Nhụy đứng dậy, mỉm

cười nhìn Kiều Huyền Thạc

rôi dịu dàng chào hỏi: “Chào

buổi trưa, Huyền Thạc.”

Kiều Huyền Thạc không có

phản ứng gì nhiều.
Ánh mắt

anh hoàn toàn không chút

độ ấm nào mà lạnh nhạt trả

lời lại một tiếng: “Ừ”

Giọng điệu xa cách khiến

Doãn Nhụy nhất thời xấu hổ,

chỉ đành nở nụ cười gượng

gạo.


An Hiểu đứng dậy, khách khí

cười với Tinh Thân: “Sĩ quan

phụ tá ở nhà chúng tôi ăn

xong bữa trưa hãng đi.”

Tinh Thân cung kính, cũng

khách khí nói: “Cảm ơn bác,

con còn có chút chuyện phải

làm nên không thể dùng

bữa.”

“Là người đều phải ăn cơm,

không gấp gáp làm gì.” An


Hiểu vô cùng nhiệt tình.


Tinh Thân lộ ra vẻ bất lực:

“Thật sự không cần đâu.


Cảm ơn bác nhiều lắm.”

Kiêu Huyền Thạc không

nhanh không chậm mở

miệng giúp Tinh Thân giải

vây loại nhiệt tình đây phiên

chán này: “Cậu về trước đi.”

“Rõ.” Tinh Thân tuân lệnh, lập

tức bước nhanh rời khỏi.


Kiêu Huyền Thạc đã mở

miệng bảo Tinh Thần đi rồi,

An Hiểu cũng không giữ lại

làm gì nữa.
Bà ngượng

ngùng chưa đầy một phút đã

lại mỉm cười nói với Kiều

Huyền Thạc: “Huyền Thạc,

Tiểu Nhụy muốn đến ở nhà

chúng ta vài ngày.
Con là chủ

nhà, nếu như rảnh thì chơi

với nó nhiều một chút.”

Ánh mắt sắc bén của Kiều

Huyền Thạc nhìn về phía

Doãn Nhụy.
Chân mày không

nhịn được mà chau lại.
Anh

hoàn toàn không phản đối gì

Doãn Nhụy.
Dù sao người

con gái này cũng đã từng

cứu anh một mạng.
Cho dù

anh đã từng nói không cưới

cô ta thì ơn cứu mạng cũng

vẫn còn đó.


Có điều thời điểm quan trọng

này tại sao cô ta đột nhiên

lại muốn ở lại nhà họ Kiều?

Quan hệ giữa anh và Bạch

Nhược Hy chỉ vừa mới tốt lên

một chút.
Cô ta tới rõ ràng là

không có đơn giản như vậy.


Kiêu Huyền Thạc còn chưa

mở miệng nói chuyện, Doãn

Nhụy đã cướp lời trước: “Dì à,

Huyền Thạc bận bịu việc

công.
Không cần anh ấy bỏ

thời gian ra chơi với con đâu,

con sẽ chăm sóc tốt cho bản

thân.
Mọi người không cần lo

lắng nhiều cho con làm gì.


An Hiểu nắm lấy tay Doãn

Nhụy, nhẹ giọng cảm khái:

“Người con gái hiểu chuyện

như con thật sự rất ít đó.”


Doãn Nhụy cười mà không

nói.
Ánh mắt nhìn An Hiểu

rất hiên lành ngoan ngoãn.


Doãn Âm ngồi bên cạnh hai

tay ôm ngực, tươi cười hòa

nhã nói: “Em à, em sắp kết

hôn với cậu ba rồi, còn khách

khí với chồng tương lai của

mình làm gì?”

Ánh mắt Doãn Nhụy trở nên

trâm xuống.
Nụ cười cũng

dần dần biến mất.
Ánh mắt

bi thương nhìn về phía Kiều

Huyền Thạc, bộ dạng như có

gì muốn nói.


Sắc mặt cô ta quá tệ, trong

nhất thời thu hút sự chú ý

của An Hiểu.


An Hiểu nhíu mày, nghiêm

túc quan sát Doãn Nhụy rồi

nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nhụy,

con sao vậy?”

Doãn Nhụy cười khổ, nói với

Doãn Âm: “Chị à, đừng có

mở miệng ra là nói hai chữ

kết hôn như vậy.
Mấy lời cũ

rích này sau này có thể đừng

nhắc lại được không?”

Doãn Âm sững người, cũng

có cảm giác không yên như

An Hiểu nên đều nhìn về phía

Kiêu Huyền Thạc.


Kiêu Huyền Thạc từ phòng

khách đi qua rồi dừng lại.


Gương mặt đẹp trai lạnh lùng

như băng không nể mặt bất

kỳ ai lạnh nhạt nói một câu:

“Tụi con sẽ không kết hôn

nữa.”

“Cậu…” Doãn Âm tức giận

đứng bật dậy, hơi cắn môi

nén giận.


Doãn Nhụy kéo tay chị, ngăn

cản chị mình tức giận.
Ánh

mắt cầu xin mà nhìn chị, lắc

lắc đầu, tỏ ý ra hiệu cho chị

ta không nên xúc động, cũng

không được tức giận.


An Hiểu biến sắc, kinh ngạc

nhìn Kiều Huyền Thạc rồi thì

thào nói: “Con không kết hôn

với Doãn Nhụy sao? Con đùa

phải không?”

“Mẹ nghĩ con đang đùa

sao?” Kiều Huyền Thạc nhìn

về phía An Hiểu mang theo

chút tức giận.


An Hiểu ngây ngốc.
Bà nghĩ

đến các dấu hiệu từ trước tới

giờ nhất thời liền hiểu rõ ràng

đầu đuôi câu chuyện.
Sắc

mặt võ cùng khó coi.


Bà im lặng hồi lâu mới tức

giận hỏi tội: “Huyền Thạc,

Tiểu Nhụy có chỗ nào không

tốt? Có chỗ nào không xứng


với con?”

Giọng điệu Kiều Huyền Thạc

có chút chế giễu: “Mẹ à, mẹ

có rảnh thì quan tâm tới con

gái mẹ nhiêu một chút.
Con

gái nhà người ta tự có cha

mẹ người ta lo.
Mẹ không

phải lo lắng thái quá rồi

sao?”

Chương 51 Giấu đầu lòi đuôi

An Hiểu bị nói tới sững sờ, cả

người cứng ngắc.


Sắc mặt bà vô cùng khó coi.


Ánh mắt tràn đầy tức giận

nhưng không có chỗ trút ra

ngoài.
Lời của Kiều Huyền

Thạc cũng không phải không

có lý.
Lập trường của bà rõ

ràng đã sai mười mươi rồi.


Doãn Âm cũng không tiện

nói gì Kiều Huyền Thạc,

ngược lại chỉ có thể tức giận

mà thôi.


An Hiểu tiếp tục im lặng.


Chương 51 Giấu đầu lòi đuôi

Doãn Âm nhẹ nhàng kéo áo

An Hiểu, nhìn thẳng vào mắt

bà tỏ ý muốn bà lấy thân

phận cha mẹ mà nói giúp cô

ta một chút.
An Hiểu có chút

khó xử nhìn sắc mặt căm tức

của con dâu lớn, lại nhìn ánh

mắt của Doãn Nhụy vì uất ức

mà đã sắp rơi nước mắt.


Qua hồi lâu, An Hiểu mới

nghiêm túc hỏi Kiều Huyền

Thạc: “Huyên Thạc, có phải

con vì Nhược Hy nên mới

không muốn kết hôn với

Doãn Nhụy không?”

Chương 51 Giấu đầu lòi đuôi

Kiêu Huyên Thạc còn chưa

mở miệng, Doãn Nhụy đã

cướp lời trước: “Không có

liên quan gì tới Nhược Hy.


đừng trách cậu ấy.
Cậu ấy…

cậu ấy… không có tham gia

gì đến chuyện của tụi con

hết.”

Sắc mặt của Doãn Âm và An

Hiểu trong nháy mắt trở nên

âm trâm, khó coi tới cực

điểm.
Trong lòng cũng biết

rõ nhất định là có liên quan

tới Nhược Hy rồi.


Chỉ có Kiều Huyền Thạc

Chương 51 Giấu đầu lòi đuôi

nghe ra câu này của Doãn

Nhụy là cố ý giấu đầu lòi

đuôi.


Doãn Âm nhíu mày, tức giận

hỏi: “Thật sự là có liên quan

tới Nhược Hy sao?”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui