Edit By Tsunami
Hách Nguyệt trói Lam Tuyết lại rồi thô bạo ném xuống giường.
“Ầm.” Lam Tuyết ngã xuống giường nằm úp xuống.
Lúc này, người đàn ông lao tới như một con sói đói, túm lấy quần áo của cô và giằng co dữ dội.
Roẹt một tiếng, áo khoác của Lam Tuyết trong phút chốc rách nát, thân thể lộ ra ngoài không khí, xấu hổ nhanh chóng nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới.
Nước mắt từ khóe mắt Lam Tuyết chảy qua thái dương, nhỏ xuống vành tai.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông phát ra: “Tôi đang đợi cô tống tôi vào tù, để tôi cũng được giải thoát.
Lam Tuyết, hiện tại tôi chỉ muốn cô, mấy năm nay tôi không chạm vào cô, cô đã quên cảm giác cao trào dưới người rồi sao? Cô đã quên chúng ta mây mưa suốt đêm, cô cô đơn quá đi tìm một người đàn ông giải toả sao?”
Sự sỉ nhục của người đàn ông khiến lòng Lam Tuyết chết lặng, cô mãnh liệt cắn chặt môi dưới cố gắng chịu đựng, cắn đến chảy máu.
Lam Tuyết quần áo bị người đàn ông xé rách, cổ bị anh ta cắn mút điên cuồng, nhất thời cảm thấy khó thở, Hách Nguyệt đè trên người cô, thân thể cô chấn động mạnh.
Thời khắc nơi trống rỗng được lấp đầy, Lam Tuyết không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng.
Không hề thương hại hay dịu dàng, Lam Tuyết đã bị sỉ nhục và khinh dễ một cách thô bạo.
Người đàn ông giống như một con ngựa hoang, dùng những thủ đoạn đê hèn để tra tấn và lăng nhục cô.
Đêm này rất dài.
Trong rừng lá phong, bức màn ban mai từ từ mở ra, lại là một buổi sáng lộng lẫy và rực rỡ sắc màu khác, ánh nắng ấm áp xuyên qua những ngọn cây rậm rạp trở thành một điểm vàng nho nhỏ.
Trong phòng sáng sủa, quần áo lộn xộn vương vãi dưới sàn, gian phòng rộng rãi, Lam Tuyết đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, trong lòng ngẩn ra.
Đọc tại truyện one để ủng hộ tinh thần chúng mình nhé!
Cô ấy đã không ngủ suốt đêm, khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt sưng đỏ, cơ thể trần trụi của cô được che phủ bởi một tấm khăn trắng, cánh tay và vai của cô lộ ra với những dấu hôn đậm nhạt khác nhau.
Nước mắt đã khô, cổ họng khàn khàn, cơ thể bị hành hạ suốt đêm, giống như một con búp bê sứ bị vỡ nát.
Mọi mong đợi, mọi nhớ nhung đều tan biến hoàn toàn sau đêm này.
Cô vẫn còn vướng bận việc đi hay ở, giờ xem ra không cần vướng bận và chần chừ thêm nữa.
Vì một tên cặn bã như Hách Nguyệt thì không đáng chút nào.
Cô không thể làm cha của hai đứa trẻ thành tội phạm, vậy nếu cô ấy bị khinh dễ thì sao?
Cô bất lực và đau đớn, nhưng cô không thể làm gì anh.
Lam Tuyết gồng lên cơ thể rã rời của mình và đứng dậy.
Toàn thân như bị một chiếc xe cán qua, giữa hai chân đau nhức, không còn sức mà ngồi trên giường, dùng hai tay cào mái tóc dài rối bù của mình.
Người đàn ông bên cạnh cô lúc này đã ngủ say vì men rượu.
Lam Tuyết nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Lam Tuyết khóa trái cửa, tất cả rèm cửa trong phòng đều đóng lại, khiến cho dù là ban ngày cũng trở nên tối tăm, u ám.
Cô nằm trên giường, giống như một con rối không có linh hồn, đầu óc trống rỗng, không nghĩ ngợi gì, chỉ im lặng..