Nhìn màn hình điện thoại, Bạch Nhược Hi sờ nhẹ bụng, tự lẩm bẩm một mình: “Bé con, chúng ta không thể thiếu một ai được, các con phải mạnh mẽ lên, còn mẹ sẽ bảo trọng thân thể của mẹ, mẹ không cho phép các con rời khỏi mẹ.”
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Trần Tĩnh bưng một cái khay đi vào, bưng món canh dinh dưỡng cùng cháo gạo kê: “Ăn một chút vẫn còn nóng.”
Bạch Nhược Hi xúc động đến mức ngồi dậy khỏi giường, nước mắt lưng tròng, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy sự chăm sóc tỉ mỉ và yêu thương của Trần Tĩnh, cô không biết nói gì hơn là cảm động.
Bạch Nhược Hi chống giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, Huyền Thạc có gọi mẹ không?”
“Không.” Trần Tĩnh cười khổ vì xúc động: “Không hiểu sao, ba đứa con trai này của mẹ thật kỳ quái, đứa lớn thì đã lâu không liên lạc với mẹ, đứa thứ hai nói rất bận, còn đứa thứ ba chỉ cần có nhiệm vụ, thì muốn tìm cũng khó mà thấy người.”
Nhắc đến Kiều Huyền Bân, Bạch Nhược Hi tò mò hỏi: “Anh cả đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết.” Trần Tinh đặt thức ăn lên bàn cà phê nhàn nhã, xoay người bước tới giường lớn giúp Bạch Nhược Hi: “Chúng ta không quan tâm đến bọn họ, nhiệm vụ của mẹ bây giờ là chăm sóc thân thể của con thật tốt, mẹ không muốn quan tâm đến chuyện khác.”
Bạch Nhược Hi mỉm cười đầy xúc động, ngọt ngào không nói nên lời.
Trần Tĩnh bưng cháo và nước hầm đến, Bạch Nhược Hi miễn cưỡng ăn một ít, cô sợ sau khi ăn xong sẽ lại nôn mửa nên không dám ăn nhiều.
Căn phòng ấm áp tràn ngập ánh nắng.
Trần Tĩnh nhìn Bạch Nhược Hi đang ăn với một nụ cười hiền từ.
Lúc này, một âm thanh ồn ào từ ngoài ban công truyền đến khiến Bạch Nhược Hi và Trần Tĩnh chú ý, hai người nhìn nhau, nhíu mày, yên lặng lắng nghe.
“Âm thanh gì vậy?” Trần Tĩnh hỏi.
Bạch Nhược Hi lắc đầu, tự hỏi: “Không lẽ nhà họ Bạch lại đến vì chuyện của Bạch San San sao?”
Trần Tĩnh lập tức đứng dậy đi tới ban công nhìn ra ngoài.
Trong phút chốc, sắc mặt bà tái nhợt, cơ thể bất động.
Bạch Nhược Hi cảm thấy có gì đó không ổn, Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt chắc chắn sẽ không dám đến tìm cô nữa.
Nghĩ vậy, cô cũng cẩn thận rời khỏi giường, đi ra ngoài ban công, hai người cùng nhau nhìn sân trước phía dưới lầu một.
Hai người lính gác cửa giương súng nhắm thẳng những tên vệ sĩ xông vào, tất cả vệ sĩ đều cầm súng trên tay.
Người đàn ông đứng sau đám vệ sĩ là Kiều Nhất Hoắc.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Nhược Hi lập tức hiểu ra, cô sợ hãi trở lại phòng nhấc điện thoại gọi cho Kiều Huyền Hạo.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô căng thẳng nói: “Anh hai, anh mau về đi, Kiều Nhất Hoắc muốn xông vào nhà bắt người.
Có thể sẽ bắt mẹ chúng ta, anh mau về đi.
Bọn họ đều mang theo súng.”
“Mau gọi điện thoại cho cảnh sát, gọi cho Huyền Thạc nữa, anh sẽ về ngay.” Kiều Huyền Hạo vội vàng nói.
Bạch Nhược Hi lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Cô biết rằng điện thoại của Kiều Huyền Thạc không thể gọi được, và không ai có thể gặp được anh khi đang làm nhiệm vụ.
Lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sau khi Bạch Nhược Hi gọi điện cho cảnh sát, cô bước ra ban công, Trần Tĩnh nắm lấy lan can bằng cả hai tay và chịu đựng một cơn run nhẹ.
Ở cửa lớn tầng một, hai người lính cầm súng uy nghiêm nói: “Đây là nhà riêng của tướng quân.
Nếu các người dám xông vào, chúng tôi sẽ nổ súng.”
Kiều Nhất Hoắc cười điềm đạm nói: “Đây là nhà của cháu trai tôi.
Tôii la chú hai của nó, tôi có quyền tới đây thăm họ hàng.
Cứ nổ súng đi, mau bắn đi, nếu không vệ sĩ của chúng tôi sẽ giết các người.
“
“Ra ngoài ngay lập tức.
Đừng càn quấy.”
Kiều Nhất Hoắc tức giận nói: “Mau tránh ra, đừng cản đường chúng tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...