“Anh đã nói với anh cả à?” Kiều Huyền Thạc lo lắng hỏi.
Kiều Huyền Hạo ngạc nhiên gật đầu, tự hỏi tại sao Kiều Huyền Thạc lại tức giận như vậy.
Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc càng ngày càng lạnh, ánh mắt rất nghiêm túc, nắm lấy tay Kiều Huyền Hạo, lo lắng nói: “Anh ở lại đây, đừng để chú hai lại gần mẹ.
Còn nữa, Nhược Hi đang mang thai, giúp em để ý, chăm sóc cho cô ấy.”
Kiều Huyền Hạo sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc, cả người đều trở nên mông lung, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, bất động như bị điểm huyệt.
Kiều Huyền Thạc biết anh Hai trong lòng vẫn như cũ đối với Bạch Nhược Hi, nhất thời nói với anh chuyện này, bây giờ không thể tiếp nhận ngay cũng là điều bình thường.
Anh đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Huyền Hạo: “Nhược Hi và mẹ giao cho anh.”
Kiều Huyền Hạo khóe miệng cứng ngắc nở một nụ cười nhỏ, nhàn nhạt hỏi: “Em mới trở về, bây giờ còn muốn đi đâu?”
“Em tới quân khu có việc quan trọng cần giải quyết.
Bảo vệ Tổ quốc thì không thể bảo vệ gia đình.
Bảo vệ gia đình thì không thể bảo vệ Tổ quốc.
Anh hai, mọi người trong nhà giao cho anh.”
Kiều Huyền Hạo cười khổ, cúi đầu thở dài, xúc động nói: “Em trai, em có biết không? Anh thực sự ghen tị với em đó, quốc gia cần em, Nhược Hi cần em, ngay cả mẹ cũng cần em.
Anh muốn giúp, nhưng anh không thể giúp gì được.”
“Hiện tại, anh có thể giúp được mà… ” Kiều Huyền Thạc rất nghiêm túc dặn dò: “Đừng để chú hai đến gần mẹ, em sẽ lập tức tìm cách giải quyết việc của chú hai.
Còn việc mẹ giết Lư quản gia thì không ai biết được, Lư quản gia vốn dĩ đáng chết.
Vì dân trừ hại, chúng ta nên lấy làm vinh dự cho mẹ.”
“Tuy nhiên, luật pháp thì không nghĩ được như vậy.”
“Không vấn đề, em có thể giải quyết được.”
“Em trai, em có cách sao? Một khi chú hai xảy ra chuyện, video lập tức sẽ bị phát tán “Đừng lo, em sẽ đi giải quyết chuyện này ngay bây giờ.”
Sau khi nói xong, Kiều Huyền Thạc lập tức rời đi, chào tạm biệt Trần Tĩnh và Bạch Nhược Hi rồi trở lại quân khu làm việc.
Kiều Huyền Hạo lặng lẽ nhìn bóng lưng của Kiều Huyền Thạc, anh lộ ra ánh mắt đau khổ, khẽ thở dài.
Kiều Huyền Thạc bước vào đại sảnh, Trần Tĩnh cùng Bạch Nhược Hi hỏi han ân cần, anh đi tới: “Mẹ, Nhược Hi, con hiện tại có việc phải quay lại quân khu.”
Bạch Nhược Hi lo lắng đứng lên: “Anh ba, cơ thể của anh…”
“Anh không sao.” Kiều Huyền Thạc ngay lập tức cắt ngang lời của Bạch Nhược Hi.
Sợ cô lại lỡ miệng làm mẹ lo lắng, Bạch Nhược Hi hiểu ý anh, nhưng ánh mắt vẫn rất lo lắng.
Kiều Huyền Thạc an ủi nói với Trần Tĩnh: “Mẹ, chăm sóc cho Nhược Hi thật tốt.
Vợ con đang mang thai và là ba bào thai.
Con sẽ…”
Trước khi lời Kiều Huyền Thạc nói xong, Trần Tĩnh ngạc nhiên: “Trời ơi, trời ơi…” Sau đó, bà che miệng lại nhìn Bạch Nhược Hi chết lặng, trong mắt bà ánh lên sự vui mừng khôn xiết.
Kiều Huyền Thạc không thể mở miệng nói tiếp, Trần Tĩnh bồn chồn đứng lên, ngồi xuống rồi lại đứng lên, “Mang thai sinh ba?Trời ơi trời ơi, mẹ sắp lên chức bà ngoại rồi, mẹ sắp được làm bà ngoại, và mẹ sẽ có ba đứa cháu cùng một lúc., ha ha, ha ha ha ha..”.
Trần Tĩnh hạnh phúc cười đến tận mang tai, nắm lấy tay Bạch Nhược Hi, kéo cô ngồi xuống: “Nhược Hi, mau ngồi xuống, nói với mẹ, con muốn ăn gì, con có mệt hay là đói không? “
“Mẹ, con không mệt, con cũng không đói.”
“Đừng ở lại phòng khách, mẹ giúp con trở lại phòng nghỉ ngơi.” Trần Tĩnh rất vui mừng, khoé miệng không ngừng mỉm cười.
Giờ thì Kiều Huyền Thạc có thể yên tâm giải quyết công việc của mình một cách thoải mái.
Trần Tĩnh không biết thân phận của Kiều Huyền Bân nên đã kể cho anh ta mọi chuyện, như vậy Kiều Huyền Bân chắc chắn sẽ nắm được rất nhiều thông tin.
Kiều Huyền Thạc rời khỏi biệt thự, anh lái chiếc xe dự phòng ở nhà gọi điện cho A Lương.
A Lương liền bắt máy hỏi: “Cậu ba, có chuyện gì vậy?”
“Lập tức phong toả sân bay, chặn Kiều Huyền Bân xuất cảnh, và mau chóng tìm ra anh ta đang ở đâu”
“Kiều Huyền Bân sẽ rời đi?”
“Tôi đã trở lại.
Hiện tại tôi đi tìm Hách Nguyệt, chuyện cấp bách bây giờ là cần phải đối phó với Kiều Nhất Hoắc.”
Nói xong liền vội vàng ngắt cuộc gọi, trong tay cầm vô lăng, vừa cầm điện thoại gọi Hách Nguyệt.
Điện thoại vang lên một hồi, Kiều Huyền Thạc liền hỏi: “Hách Nguyệt cậu ở đâu? Có việc cần giúp.”
“Tòa án.”
“Được, 10 phút nữa tôi sẽ đến.”
“Nhưng khoảng 10 phút tôi sẽ bắt đầu một phiên toà.
Chúng ta hãy hẹn nhau vào ngày mai.”
“Tôi rất gấp, thực sự cần sự giúp đỡ của cậu ngay bây giờ.
Tôi có thể ngồi trong phòng và đợi cậu kết thúc phiên tòa.”
“Tùy cậu, vụ này có chút phiền phức, sẽ mất nhiều thời gian.”
“Không vấn đề.”
Điện thoại bị ngắt, Kiều Huyền Thạc ngay lập tức đạp ga phóng đi.
Trong tòa án yên tĩnh và uy nghiêm.
Kiều Huyền Thạc thấy phiên tòa đã đến bắt đầu, anh xuất trình giấy tờ tùy thân, trực tiếp đẩy cửa bước vào, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Hách Nguyệt vẫn rất khôi ngô tuấn tú, lúc này nghiêm túc nhìn hồ sơ vụ án.
Có hai cảnh sát ngồi trên bục của nguyên đơn, mười mấy nam nữ đứng thành hai hàng trên bục của bị cáo.
Kiều Huyền Thạc vừa đi vào, không biết trước đó luật sư nói cái gì, nhưng vẫn đang nói: “… Bạch San San, Linda và hơn mười người mẫu trong trong danh sách …”
Bạch San San? Cô ta rốt cuộc kết bạn với một đám phụ nữ này ngày càng trở nên biến chất.
Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày, cẩn thận liếc nhìn khoảng chục người phụ nữ trước mặt, anh vẫn đang thắc mắc tại sao Hách Nguyệt lại phải bị xét xử những vụ nhỏ nhặt này, sự việc xảy ra có lẽ không đơn giản, anh lập tức hiểu ra.
Không phải nhóm người trước mặt anh chính là người mẫu trẻ đã tham dự bữa tiệc mở dành cho người lớn trên thuyền sao?
“Nạn nhân bị tra tấn đến chết vì không giữ đúng lời hứa trả thù lao mua dâm, trên cơ thể có nhiều vết thương chí mạng …”
Càng nghe, Kiều Huyền Thạc càng cảm thấy nghiêm trọng, đảo mắt tư phía, quả nhiên hàng ghế đầu là Bạch Liễu Hoa cùng Lưu Nguyệt.
Bạch San San lần này không phải ngồi tù trong một hoặc hai tháng mà cô ta có thể nhận án phạt tù chung thân hoặc bị xử bắn.
Kiều Huyền Thạc không thể không lo lắng, liền nghĩ tới Bạch Nhược Hi.
Anh biết rất rõ về Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt, và họ nhất định sẽ nhờ Nhược Hi giúp đỡ..