“Cô đang lén lút làm động tác gì đấy?” Doãn đạo lạnh mặt hỏi.
Lư Tiểu Nhã nhanh chóng cầm lấy điện thoại, cất vào túi quần, nói lắp lẩm bẩm: “Tôi…tôi không có lén lút, đó chỉ là là một tin nhắn rác.”
Chột dạ, Lư Tiểu Nhã chậm rãi nhướng mày, trộm liếc nhìn Doãn đạo một cái, trong nháy mắt kia ánh mắt đối diện ánh mắt sắc bén của người đàn ông, ngay lúc hai mắt nhìn nhau, Lư Tiểu Nhã nhanh chóng tránh ánh mắt sắc bén của anh, khẩn trương cuối đầu xuống nuốt nuốt nước miếng.
Lư Tiểu Nhã cúi đầu, hít sâu một hơi.
Tên biến thái đáng chết, hiện tại cắn chết cô không buông, những ngày sau này sẽ không dễ dàng gì, nếu muốn sống phảu tìm cách chơi “chết” hắn mới được.
Trời mưa to.
Bạch Nhược Hi đến Khâu Quốc đã là ngày thứ ba.
Kiều Huyền Thạc cũng đã mất tích hơn mười ngày.
Mặc dù vừa mệt vừa khổ nhưng Bạch Nhược Hi chưa từng nghĩ đến việc dừng lại.
Cô vừa từ bệnh viện ra ngoài, vẫy lấy một chiếc xe taxi, nói với tài xế là đi đến bệnh viện gần nhất, sau đó cô ghé vào cửa kính nhìn ra bên ngoài đường cái.
Mưa càng lúc càng to, trên đường người đi thưa thớt, có vài người che ô trên đường cũng nhanh bước.
Trên đường toàn bộ là nước ngập tràn.
Đi một đoạn đường, tài xế quay về phía Bạch Nhược Hi nói: “Phía trước chính là bệnh viện, nhưng mà đoạn đường khá xấu lại ngập nước, xe không đi qua được.”
Bạch Nhược Hi không nghe hiểu ông ta nói cái gì, dùng tiếng Khâu Quốc nói lại lần nữa: “Tôi muốn đi bệnh viện.”
Tài xế chỉ vào đường phía trước rồi lại nói một hồi, Bạch Nhược Hi giống như hiểu được ý của ông ấy, liền trả tiền xuống xe.
Trời mưa tầm tã, cô cầm ô dẫm bước chân trên nước bước đi, ướt đẫm hết cả giày lẫn ống quần.
Gió lạnh thổi tới, lạnh đến xương.
Cô trốn tránh gió, dùng sức cầm ô che mưa, bước đi nhanh về phía trước.
Nước mưa vẩn đục không lộ rõ con đường, đột nhiên, một người đàn ông không cầm dù tay ôm đầu chạy như bay lao đến va chạm mạnh vào người Bạch Nhược Hi.
“A……” cô hô lên một tiếng, Bạch Nhược Hi bị đâm cho té ngã trên mặt đất.
Người đàn ông không hề để ý đến cô mà vẫn vội vàng chạy về phía trước.
Chiếc dù trong tay cô rơi ra, đôi tay chống xuống đất, nháy mắt liền ướt hết toàn thân.
Cô sợ tới mức vội vàng vuốt ve bụng mình trước tiên.
Sợ hãi lan tràn trong lòng cô, mưa rơi tầm tã, hốc mắt mơ hồ, cơ thể ở trong nước mưa ướt đẫm càng thêm lạnh giá.
Giờ khắc này, sự khổ sở, sự mệt mỏi, nhanh chóng làm cô như muốn sụp đổ.
Sợ hãi rằng không tìm thấy Kiều Huyền Thạc, sợ hãi đứa nhỏ trong bụng cô lại xảy ra chuyện gì nữa, cô chống đỡ thân mình chậm rãi đứng lên, nước mưa cuốn trôi đi những giọt nước mắt yếu ớt của cô, không rõ là nước hay nước mưa vương trên mặt.
Cô đứng lên, đi lấy dù, vuốt nhẹ nhàng lên bụng hỏi: Con à, con không sao đúng không? Con là một đứa nhỏ mạnh mẽ, con và ba con đều giống nhau, đều là những người mạnh mẽ, đúng không?”
“Mẹ biết con cũng mệt mỏi, con muốn mẹ nghỉ ngơi một chút, nhưng chúng ta vẫn sẽ phải tiếp tục tìm ba con, khi nào tìm được ba con, mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, để con có môi trường thoải mái phát triển, con yêu, mẹ mong con hãy mạnh mẽ lên, chúng ta cùng nhau đi tìm ba con nhé.”
Bạch Nhược Hi cẩn thận dẫm từng bước trên nước, không dám để một chút sai lầm nào xuất hiện, hiện tại nàng cô gánh trai vai trách nhiệm tìm kiếm anh, cũng gánh trên vai trách nhiệm chăm sóc đứa con trong bụng.
Mặc dù chỉ là xét nghiệm nước tiểu, cũng chưa có giấy xác nhận mang thai nhưng cô vẫn cảm thấy rằng mình đang mang thai.
Ngoài cửa sổ gió lạnh rả rích, mưa to xối xả, hành lang của bệnh viện lạnh lẽo, bên trong phòng rất nhiều giường.
Trên mỗi giường bệnh đều có người nhà chăm sóc, duy nhất trên một cái giường chỉ có một người bệnh hôn mê bất tỉnh, không có ai chăm sóc, cô đơn mà bi thương.
Trên giường bệnh, người đàn ông sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tinh xảo nhưng tiều tụy phờ phạc.
Trên chiếc chăn mỏng, ngón tay của người đàn ông đột nhiên run rẩy động vài cái, đôi lông mày nhăn lại, đôi môi khô nứt tái nhợt hơi mấp máy.
Lúc này, phản ứng thần kinh của anh càng ngày càng nhạy bén, chân mày càng thêm nhíu chặt.
Đột nhiên, người đan ông thốt lên một tiếng yếu ớt và sợ hãi: “Nhược Hi, nguy hiểm, Nhược Hi…… Nhược Hi chạy mau, chạy mau……”
Lời này làm cho bệnh nhân và người nhà của những giường khác sợ hãi, nhìn về phía giường bệnh của anh.
Bởi vì khác biệt ngôn ngữ nên bọn họ không biết anh đang nói cái gì, nhưng nhìn đến giống như anh đang gặp ác mộng, mắt nhắm nghiền, cơ thể run rẩy và miệng vẫn luôn hét lên những âm thanh sợ sệt và yếu ớt.
Những người khác biết anh là người bị thương và hôn mê đã lâu, bây giờ thấy anh tỉnh liền vội vàng chạy đi tìm bác sĩ và y tá.
Bạch Nhược Hi đi vào bệnh viện, cầm ảnh chụp và hỏi khắp y ta lẫn bác sĩ.
Bệnh viện rất đơn giản nhưng có quá nhiều bệnh nhân, bác sĩ và y tá đều rất vội, không có ai rảnh rỗi để ý đến cô, trên người cô còn đang nhỏ nước, cô đang đi trên hành lang thì một người đang lau sàn đột nhiên chạy tới nắm tay cô, nói nhiều lời rất tức giận nhưng cô nghe không hiểu gì hết.
Những người kia đều vây quanh chiếc giường, Bạch Nhược Hi nhìn không rõ là ai, cô cũng tò mò đi tới xem, mới vừa đi vài bước, cô lao công đã giữ chặt tay cô lại, nói: “Đi ra ngoài.”
Bạch Nhược Hi xin lỗi nói, “Dì à, cho con đi tìm xem, con sẽ nhanh chóng rời đi, trước khi đi con sẽ giúp người lau sàn, dì cho con đi nhìn thử, con tìm chồng con…” Vừa nói, cô vừa đem ảnh chụp tay tay cho cô lao công: “Ba của con trai con bị mất tích, xin dì cho con đi tìm xem.”
“Người phụ nữ này làm sao vậy? Cô nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Trên người của cô đều là nước, làm cho hành lang dài và rộng này đều ướt cả, một lúc nữa bệnh nhân dẫm lên nước trượt ngã, cô có chịu trách nhiệm không?”
Nhưng mà cả hai người khác biệt ngôn ngữ, mỗi người một lý do cũng không giải quyết được vấn đề.
Cô lao công tức giận, nắm lấy cánh tay Bạch Nhược Hi kéo đi ra ngoài: “Cô mau đi ra ngoài, lau sạch nước trên người rồi mới vào, tôi đang rất bận đừng kiếm thêm việc cho tôi.”
“Dì à, tôi chỉ đi một vòng, đi xong một vòng con liền rời đi, con…”
Cô không dám phản kháng, lo lắng bảo vệ bụng dưới của mình, bị kéo lôi đi, Bạch Nhược Hi bất lực xoay người nhìn về phía đám người trên hành lang dài, không tình nguyện bị kéo rời đi.
Bác sĩ đang nghiêm túc làm kiểm tra cho người đàn ông.
Phản ứng của anh càng thêm mẫn cảm, giống như muốn bị đánh thức, giọng hoảng loạn lẩm bẩm: “Nhược Hi, Nhược Hi chạy mau……”
Những người nhà của bệnh nhân khác thì thầm với nhau: “Anh ta nói cái gì vậy?”
“Tôi nghe không hiểu, hình như là người Tịch Quốc.”
“Anh ta đang gặp ác mộng.”
“Đúng vậy, anh ấy đã hôn mê hơn mười ngày nay rồi, chắc hẳn là đang gặp ác mộng, không biết là có tỉnh lại được hay không?”.