Sắc mặt An Hiểu trở nên tái nhợt, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, kinh hãi nhìn chằm chằm A Lương, lo lắng nuốt nước bọt nói: “Tôi không làm gì cả, cậu muốn tôi thừa nhận cái gì?”
“Còn dám cứng họng sao?” A Lương liếc mắt lạnh lùng nói: “Chưa cho bà thấy sự lợi hại của tôi thì không biết là sợ mà.”
“ …” An Hiểu run lên vì sợ hãi, mồ hôi thấm qua da bà ta từng giọt, ướt đẫm cả quần áo.
A Lương đứng dậy, đi đến bên cạnh, mở hộp dụng cụ, lấy ra một thứ tương tự như một cái kẹp có dây xích sắt trên đó.
Âm thanh lạch cạch từ hộp dụng cụ phát ra khiến An Hiểu từng chút một càng thêm sợ hãi.
A Lương cười nhìn cái kẹp trên tay, quay người bước tới chỗ An Hiểu, dùng một tay giữ trán bà.
An Hiểu miệng bị mở ra, A Lương cố định cái kẹp vào răng An Hiểu, bà ta sợ hãi giãy dụa, nhưng cổ tay bị trói chặt vào ghế sắt không thể động đậy.
Sau khi kẹp kìm vào răng bà ta xong, A Lương thì thào rất ma quái: “Tôi sẽ cho bà thêm một cơ hội để nói thật, nếu không răng bà sẽ bị nhổ đi từng cái một.
Bà phải biết rằng những vũ khí này đều được dùng để đối phó với bọn tội phạm chuyên nói dối.”
“Tôi không làm bất cứ điều gì.
Cậu đây là đang ép hỏi cung bằng cách tra tấn.
Cậu như vậy là bất hợp pháp”.
An Hiểu nói một cách mơ hồ, lắc mạnh đầu để đẩy cái kẹp trong miệng ra nhưng răng đã bị kẹp chặt.
A Lương hừ lạnh một tiếng: ”Hừ! Thật là mạnh miệng!”
Cậu vừa dứt lời thì bất ngờ dùng sức kéo mạnh sợi dây sắt trên tay cùng với chiếc kẹp.
Có thứ gì đó bỗng bay ra khỏi miệng An Hiểu trong tích tắc.
“Áaaaa…”An Hiểu hét lên như con lợn bị giết, tiếng thét chói tai xuyên qua toàn bộ phòng tra tấn, trong tích tắc, chiếc răng của bà đã bay ra cùng với chiếc kẹp.
Đau đớn thống khổ như răng bị nhổ ra khỏi da thịt khiến bà nước mắt giàn giụa, cả người đau nhói đến phát hoảng, sợ hãi run rẩy, miệng đầy máu.
An Hiểu sợ tới mức bật khóc, cả người run lên, kinh hãi lắc đầu: “Tôi nói, tôi nói, đừng nhổ răng nữa, tôi sẽ nói ra hết, tôi sẽ nói những gì cậu muốn biết…”
Lần đầu tiên trong đời, An Hiểu cảm thấy sợ hãi và bất lực như vậy.
“Chán quá, tôi chơi chưa đủ, không nên đầu hàng sớm như vậy”.
A Lương hừ lạnh một tiếng, xoay người đi trở lại bàn làm việc, yên lặng ngồi đối diện với An Hiểu, lập tức từ một ác quỷ biến thành thiên sứ chính nghĩa.
“Nói đi, bà thế nào mà lại đánh tráo con gái của mình với con gái của người khác? Hơn nữa, bà đã quyến rũ Kiều Nhất Xuyên, ép Trần Tĩnh ly hôn, với ý đồ giết người còn đẩy bà ấy xuống vực?”
An Hiểu giờ đã mất uy thế, cho dù không thừa nhận thì hôm nay bà cũng sẽ bị hành hạ đến chết.
Nhưng nếu bà thú nhận, tội ác của bà sẽ không phải là một bản án tử hình.
Giữ cho những ngọn đồi xanh tươi, nếu không sợ không có củi đốt, sau này có cơ hội lật lọng, thà sống tiếp còn hơn.
An Hiểu nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Sau khi lấy lại hơi thở, bà ta từ từ nói: “25 năm trước, tôi và Bạch Liễu Hoa đã kết hôn, chúng tôi và mẹ già của anh ấy đã sống cùng nhau trong một ngôi nhà nhỏ 40 mét vuông.
Tổng số tiền lương của hai chúng tôi chỉ đủ trang trải cuộc sống hằng ngày.
Không thể tiết kiệm tiền cho các chi phí và tiền thuê nhà, tiền nước, tiền điện, chứ đừng nói đến cuộc sống mà tôi luôn mong muốn.”
“Khi đó tôi đã rất nỗ lực để được làm việc trong tập đoàn Kiều thị, với kiến thức và năng lực của mình, tôi đã trở thành thư ký của tổng giám đốc, lúc đó Kiều Nhất Xuyên đã có vợ con.”
“Tôi không muốn sống trong cảnh nghèo khó, sau nhiều lần dụ dỗ Kiều Nhất Xuyên không thành, tôi chán nản và muốn quay về với gia đình, lúc đó tôi đang mang thai đứa con của Bạch Liễu Hoa, tôi quyết định từ chức và về với gia đình, tôi mang trong bụng là một bé gái nhưng tên khốn đó rất gia trưởng, trọng nam khinh nữ.
Mẹ chồng cũng chưa bao giờ coi tôi như người trong nhà.”
“Khi mang thai cuối thai kỳ, tôi liền biết được đứa bé có tật bẩm sinh nhưng lại không thể bỏ nó lúc này vì cái thai quá lớn, tôi muốn đánh cược với ông trời một phen, bác sĩ nói có thể nhưng không chắc chắn.”
Nói xong, đôi mắt An Hiểu đỏ hoe và nước mắt chảy dài.
“Khi tôi sinh con gái, tôi thấy môi nó có màu tím tái.
Tôi biết chắc con bé không bình thường, tôi không nói với bác sĩ là con bé bị bệnh bẩm sinh, khi bác sĩ không để ý, tôi đã tráo thẻ đeo tay của một đứa bé gái khác cho con bé”.
An Hiểu cười khổ nói tiếp: “Chỉ có thể trách Bạch Nhược Hi xui xẻo, vì tôi không có tiền chữa bệnh cho con gái, không muốn nhìn con bé biến mất nên đành phải đẩy nó đi cho người khác nuôi, nhưng không ngờ đó là một gia đình rất giàu có.”
A Lương cau mày tò mò, suy đoán không ra bèn xoa xoa đầu chính mình hỏi: “Doãn phu nhân tại sao lại sinh con gái trong một bệnh viện tồi tệ như vậy?”
An Hiểu mỉm cười: “Có lẽ là ý trời.
Tôi nghe nói Doãn phu nhân đột nhiên bị vỡ nước ối khi đang đi mua sắm ở siêu thị gần đó, tình hình rất nguy hiểm, được người qua đường đưa đến bệnh viện gần nhất.
Trùng hợp vào phòng sinh cùng tôi, gia đình bà ấy khi đó vẫn chưa đến thì đứa trẻ đã được sinh ra.
Đứa bé sinh non giống con gái tôi, nên tôi đã tráo đổi và không ai phát hiện ra.”
A Lương không khỏi lắc đầu, tức giận mắng: “Đê tiện.”
An Hiểu lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: “Tôi đây là bất lực, rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.”
A Lương tức giận đập máy tính để bàn: “Bà đã trở về với gia đình của mình rồi vì điều gì vẫn muốn quyến rũ Kiều Nhất Xuyên.”
Hai hàng nước mắt của An Hiểu chậm rãi rơi trên khuôn mặt, đôi mắt đầy u sầu: “Bởi vì tôi sinh con gái, chồng cũ và mẹ chồng đều không thích con gái, họ đối xử với tôi như một con chó, giam giữ tôi lại.
Đúng vậy, tôi bị bạo hành gia đình, mẹ con họ cấu kết với nhau để hành hạ tôi.
Tôi thề rằng sẽ thoát khỏi cái nhà này, nhất định sẽ rời đi.”
“Vì vậy, tôi trở về làm thư ký cho Kiều Nhất Xuyên, bằng sự nỗ lực không ngừng, cuối cùng tôi cũng tận dụng được cơ hội…” An Hiểu gợi lên một nụ cười đắc thắng khi nghĩ lại lúc đó..